Trời sẩm tối, ánh chiều nhuộm vàng các mái ngói cong cong của Linh Vân Phủ. Trong sân đá trắng, Trần Phương Di ngồi xếp bằng, vừa lẩm nhẩm khẩu quyết vừa gấp một con hạc giấy bằng bùa vàng. Mỗi lần nàng lỡ gấp sai, hạc lại giãy giụa bay loạn, khiến nàng phải nhào theo chụp lại.

“Phương Di.” Giọng Tiêu Tử Mặc vang lên bên hiên.

Nàng giật mình, quay đầu lại, vui vẻ giơ con hạc giấy: “Sư phụ xem nè! Con gấp được rồi, chỉ hơi... méo một chút.”

Tiêu Tử Mặc đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh. Hắn nhìn con hạc một lúc, không nói gì, rồi đưa tay ra nhẹ nhàng chỉnh lại từng góc bùa méo mó. Đầu ngón tay chạm khẽ vào mu bàn tay nàng.

Chỉ là một đụng chạm thoáng qua.

Phương Di không để ý, vẫn huyên thuyên: “Sư phụ biết không, con thử mấy lần mới làm được đó! Lúc đầu mấy con hạc cứ bay đâm đầu vào tường—”

Nhưng Tiêu Tử Mặc thì sững lại. Lòng bàn tay hắn nóng ran.

Chỉ một lần chạm tay, mà như có dòng điện chạy dọc sống lưng. Như da thịt hắn khao khát đến mức chỉ một tiếp xúc nhẹ cũng khiến toàn thân run lên.

Một cơn đau nhói âm ỉ lan từ tim xuống tận bụng dưới. Một cảm giác trống rỗng, ngứa ngáy, rạo rực… mà hắn đã kiềm nén suốt bao ngày từ khi nàng bước chân vào phủ.

Tiêu Tử Mặc siết nhẹ tay lại, tự nhủ: Không sao. Chỉ là chút đụng chạm. Kiềm chế một chút là được.

Nhưng không. Hắn không kiềm chế được.

Phương Di lúc này cúi người xuống gom mấy mảnh bùa rơi, tay áo mỏng trượt khỏi vai, lộ ra một phần làn da trắng như tuyết dưới ánh chiều tà. Tóc nàng, dài và mềm như mây, vô tình vướng vào vạt áo hắn.

Chỉ một sợi tóc.

Một sợi tóc, mà khiến hắn phải nín thở.

“Sư phụ?” Phương Di ngẩng lên, nghiêng đầu, phát hiện ra sợi tóc mình dính vào ngực áo hắn. “A, con gỡ ngay!”

Nàng cúi sát lại, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gỡ tóc ra khỏi vạt áo hắn. Khoảng cách giữa họ chỉ còn một gang tay. Mùi hương trên người nàng nhè nhẹ tỏa ra, vừa mộc mạc như gỗ rừng, vừa thanh thoát như gió đầu xuân.

Tim Tiêu Tử Mặc đập thình thịch.

Không ai biết, không ai thấy—trong lớp áo đạo bào trắng tinh kia, sau dáng vẻ ôn nhu đạm nhiên đó là một cơ thể căng cứng vì đau đớn, vì sung sướng đến cực điểm.

Mỗi giây nàng chạm vào, là một giây hắn cảm giác mình đang chìm vào vực sâu khoái cảm—rồi bị kéo lên bằng lưỡi dao sắc lạnh của lý trí.

Khát. Đói. Khao khát từng chút chạm tay, từng sợi tóc, từng hơi thở của nàng.

“Gỡ xong rồi!” Phương Di cười, vô tư như mọi khi, ngồi lùi ra xa. “May là chưa rách áo sư phụ!”

Tiêu Tử Mặc siết nhẹ tay áo để che đi run rẩy nơi đầu ngón tay. Hắn mỉm cười: “Không sao. Dù rách, ta cũng không trách.”

Phương Di nghiêng đầu: “Sư phụ tốt thật!”

Tiêu Tử Mặc cười, ánh mắt ôn nhu, giọng khẽ như gió: “Ừ. Chỉ cần là nàng... làm gì cũng được.”

Nhưng chỉ mình hắn biết: trong lòng, hắn đang run lên từng cơn.

Trời về đêm, gió xuân lạnh hơn thường lệ. Trong phòng đọc yên ắng của Linh Vân Phủ, chỉ có ánh sáng mờ từ pháp đăng chiếu lên những chồng sách cao ngất và bóng hai người đang ngồi sát nhau.

Tiêu Tử Mặc đang giảng chú ngữ điều hòa khí mạch. Phương Di chống cằm nghe, đôi mắt chớp chớp đầy tò mò.

“Sư phụ, nếu điều hòa không đều thì sao? Bị tẩu hỏa nhập ma ạ?”

“Không đến mức đó.” Hắn dịu dàng đáp, “Chỉ là chân khí sẽ đảo loạn, dẫn đến đau đầu, nhức mạch, khó vận pháp. Hoặc... không điều khí đúng lúc có thể gây... nổ tung.”

Phương Di trợn mắt: “Nổ luôn hả?!”

“Chỉ là ví dụ cực đoan.” Hắn mím môi cười, giọng vẫn ấm áp.

Nàng xích lại gần hơn một chút, như muốn nghe rõ hơn, tay chống sát vào tay hắn. Một chút thôi—nhưng với Tiêu Tử Mặc, như thể có một con thú hoang trong lòng đột ngột cựa mình.

Hắn nghiêng đầu tránh đi rất khẽ, nhưng Phương Di lại tưởng mình làm sai.

“Sư phụ không thích con ngồi gần hả?” Nàng nhỏ giọng, ánh mắt cụp xuống, như đứa trẻ vừa bị chê.

Tim hắn siết lại.

“Không phải.” – hắn khẽ nói, giọng nhu hòa hơn bao giờ hết – “Chỉ là... nàng không biết mình nguy hiểm đến mức nào thôi.”

Phương Di chớp mắt: “Con có pháp lực đâu mà nguy hiểm?”

Hắn khẽ cười, như thở ra một hơi trầm: “Nguy hiểm với ta.”


---

Lúc ấy, gió từ cửa sổ phả vào, thổi tung một chồng giấy trên bàn. Những tờ bùa học tập bay loạn lên như tuyết.

Phương Di nhào tới chụp lại bùa, tay chân lóng ngóng vung lên... trúng ngay bút mực, làm nghiêng hũ mực đen.

“Hự!”

Không rõ nàng trượt kiểu gì, chỉ thấy trong chớp mắt đã bổ nhào về phía trước.

Rầm!

Tiêu Tử Mặc dang tay ôm trọn nàng trong ngực, đỡ cú ngã trước khi nàng chạm đất. Nhưng mực đen đã kịp đổ lên vạt áo trắng của hắn, loang ra một vết lớn.

Còn nàng—vẫn nằm trong lòng hắn, tay bám vai, mặt áp ngực.

Không nhúc nhích.

Chỉ nghe thấy nhịp tim hắn. Thình thịch. Mạnh và rõ đến mức nàng cũng ngẩn ra.

“...Sư phụ?”

Tiêu Tử Mặc siết nhẹ hai tay, môi mím chặt. Vị trí nàng nằm hiện giờ—quá gần. Gần đến mức hắn nghe được hơi thở nàng, cảm được làn da qua lớp áo mỏng, ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của nàng quyện với mùi giấy mực—thứ mùi thơm khiến hắn... phát điên.

Hắn như rơi vào bẫy, mà chính mình đào sẵn.

Từng tế bào trong hắn đều gào lên đòi giữ lấy nàng—ôm nàng—nuốt trọn hơi ấm vô tư ấy.

Nhưng...

Hắn rốt cuộc chỉ hít sâu một hơi, rồi khẽ đỡ nàng ngồi dậy.

“Không sao chứ?”

Phương Di đỏ bừng mặt, tóc rối tán loạn, áo trước ngực in rõ vết mực đen do tì vào hắn. Nàng ngẩng lên nhìn hắn, lắp bắp: “Con... con không cố ý đụng trúng đâu nha... Sư phụ đừng phạt con...”

Tiêu Tử Mặc nhìn nàng, đôi mắt tối lại một thoáng.

“Ta không trách.”

Giọng nói nhẹ như gió thổi đầu cành.

Nhưng lòng hắn như núi lửa nén sâu.

Hắn đứng dậy, quay lưng bước về phía giá sách, như để che đi cơn chấn động trong đôi mắt. Đôi tay giấu trong tay áo rộng đang siết lại, từng ngón run khẽ.

****

Vì chương này dài nên mình chia ra 2 phần nha~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play