Kể từ đêm nàng ngã vào lòng hắn, Tiêu Tử Mặc không còn yên giấc.
Hắn không nói, cũng chẳng thay đổi biểu hiện gì rõ rệt. Ban ngày vẫn dạy nàng luyện pháp, sửa chú, vẫn chậm rãi pha trà, đọc sách, bình thản như nước hồ thu.
Chỉ có đêm—là khác.
Mỗi đêm, khi Phương Di ngủ say, hắn đều xuất hiện trước cửa phòng nàng.
Không một tiếng động. Không khí cũng như đông lại.
Căn phòng nàng đơn sơ, có hương cỏ khô, có chăn mỏng in hình vân mây, có một giấc ngủ yên lành như ánh trăng trên nước.
Tiêu Tử Mặc đứng đó, mắt không rời khỏi người nàng đang cuộn tròn trên giường. Ánh nến lặng lẽ chập chờn phản chiếu lên khuôn mặt nàng: má phớt hồng, môi khẽ mím, một sợi tóc rủ ngang trán—tất cả đều bình dị đến ngây thơ.
Mà cũng chính vì quá ngây thơ... mới khiến lòng hắn quặn lại.
Hắn bước vào, như kẻ trộm bước giữa cơn mê.
Dừng lại chỉ cách giường nàng một bước. Mắt không chớp.
Một phần trong hắn muốn quay đi—hắn không nên ở đây.
Nhưng phần còn lại… thắng thế.
Hắn ngồi xuống cạnh giường, tay khẽ vén sợi tóc vướng trên trán nàng, đầu ngón tay lướt qua làn da mềm đến đáng sợ—mềm như thể chỉ cần chạm thêm chút nữa… hắn sẽ không thể dừng lại.
Ánh mắt Tiêu Tử Mặc đen sâu, lặng như đáy vực, như đang nhìn một cơn nghiện đã khắc vào máu.
“Phương Di…” Hắn gọi, thật nhỏ.
Nàng không đáp. Vẫn ngủ.
Hắn tự cười—may mà nàng ngủ. Nếu nàng tỉnh, hắn biết mình sẽ không kiềm được mà nói ra những lời không nên nói, làm ra những điều không nên làm.
Ta là sư phụ của nàng.
Nhưng ta không nghĩ như một sư phụ.
Hắn cúi đầu, khoảng cách gần đến mức hơi thở nàng phả vào cổ hắn. Hắn cảm nhận được độ ấm từ cơ thể nàng qua làn không khí mỏng manh, từng nhịp thở đều như cào cấu từng mảnh lý trí của hắn.
Một lần, hắn đã đưa tay ra—muốn chạm vào má nàng.
Chỉ là muốn xác nhận xem… cảm giác ấy có thật không.
Chạm vào… và rút tay về ngay. Nhưng đầu ngón tay lại run lên như bị thiêu cháy.
Đêm đó, hắn rời đi, đứng trước hồ nước suốt ba canh giờ, để gió lạnh thấm ướt tóc áo, để trừng phạt chính mình.
---
Đêm sau, hắn lại đến.
Không chạm.
Chỉ ngồi nhìn.
Ngồi hàng canh giờ, cho đến khi trời rạng.
Mỗi đêm đều như vậy.
Càng không đụng đến, hắn càng điên cuồng.
---
Một lần, nàng trở mình trong mộng, vô thức vươn tay kéo chăn—và vô tình vướng lấy vạt áo hắn.
Tiêu Tử Mặc khựng lại. Áo hắn bị giữ lại nơi tay nàng. Hắn không thể nhúc nhích.
Nàng rúc đầu vào tay áo hắn, miệng mơ màng gọi: “Sư phụ…”
Toàn thân hắn cứng đờ.
Như có sấm nổ trong lòng ngực.
Tiêu Tử Mặc hít sâu một hơi, cố rút vạt áo về. Nhưng tay nàng níu rất chặt, vô thức mà cố chấp.
Hắn nhìn gương mặt nàng gần trong gang tấc—gương mặt ấy không biết mình đang nắm giữ linh hồn một kẻ vốn tưởng là vô dục vô cầu.
“Sư phụ…” Nàng gọi lần nữa, môi mấp máy.
Tiêu Tử Mặc chậm rãi vươn tay, vén chăn lại cho nàng, khẽ kéo áo mình ra khỏi tay nàng… như người vừa thoát khỏi lưỡi dao.
Ánh mắt hắn lúc ấy, lạnh đến đáng sợ—không phải vì vô tình, mà vì… hắn đang tự đóng băng chính mình.
---
Rồi hắn biến mất vào đêm tối, không để lại một tiếng động.
Nhưng trong đêm yên tĩnh ấy, có một vầng trăng rơi xuống mặt hồ, và một người ngồi lặng lẽ, đầu ngón tay vẫn run—như người nghiện đã không còn thuốc.
****
Vì chương này dài nên mình chia ra 2 phần nha~~~~