Từ ngày theo Tiêu Tử Mặc về Linh Vân Phủ, Trần Phương Di cảm thấy cuộc đời nàng... có chút lạ.

 

Nàng từng nghĩ nơi ở của một tiên giả chắc phải tráng lệ nghiêm trang lắm. Nhưng Linh Vân Phủ lại khiến nàng bất ngờ: không rườm rà, không thị vệ, chẳng có thị nữ chạy tới chạy lui như phủ đệ người phàm. Mọi thứ đều do pháp trận tự động vận hành, sạch sẽ, tinh tế và… lạnh lẽo.

 

Cho đến khi nàng xuất hiện.


---

Ngay buổi sáng đầu tiên, Trần Phương Di xách váy nhảy ra khỏi phòng, chân trần dẫm lên thảm cỏ ấm mềm, miệng huýt sáo bắt bướm. Tiêu Tử Mặc khi ấy đang pha trà trong đình, liếc qua đã thấy một bóng áo trắng nhỏ nhắn phiêu phiêu như lông chim bay ngang qua sân.

 

Hắn chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng gọi:

“Phương Di.”

“Dạaa?” Nàng ngoái lại, bướm trong tay cũng bay mất.

“Tại sao không mang giày?”

Nàng giơ chân lên, cười toe: “Đi chân trần mới thoải mái! Với lại… đất ở đây mềm lắm ạ! Mang giày đi đứng khó chịu lắm! Chân con quen chạm đất hơn, thấy mát với dễ di chuyển hơn nhiều!”

 

Nói xong, nàng còn quay một vòng khoe ra sự linh hoạt của mình, ánh mắt ánh lên vẻ tự hào không hề giấu giếm.

 

Tiêu Tử Mặc im lặng trong chớp mắt, không trách mắng, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Sao lại quen đi chân trần? Chẳng phải khi còn ở nhà, con cũng học cách ăn mặc, giữ gìn lễ nghi sao?”

 

Phương Di chống nạnh, hăng hái đáp, mặt mày hớn hở như kể chiến tích:
“Nhà con ấy à? Trong núi chẳng ai buộc phải mặc gì cả! Từ nhỏ con đã chạy nhảy khắp rừng, không mang giày, cũng chẳng mặc quần áo luôn ấy!”

 

Câu nói vang lên vô tư như gió thoảng, nhưng Tiêu Tử Mặc thì như bị ai điểm huyệt.

Tay áo hắn hơi khựng lại, mi mắt giật khẽ.

“...Không mặc?” Hắn hỏi lại, giọng vẫn dịu nhưng chậm hơn một nhịp.

 

Phương Di tưởng chàng không tin, bèn vỗ ngực, gật đầu thật mạnh, đầy tự hào:
“Thật mà! Hồi bé con cứ chạy tứ tung, khi thành người thì đồ lại bị móc vào cành cây, cứ rách miết nên con khỏi mặc luôn! Ở trong núi ai cũng thế, tự nhiên, thoải mái, không gò bó!”

 

Tiêu Tử Mặc hít vào một hơi: Thành người?. 

Đầu hắn, không biết từ đâu, hiện ra cảnh tượng một tiểu cô nương ttđen rối bù, vóc dáng mềm mại chưa phủ gì, vừa chạy vừa cười vang giữa rừng cây… Rồi tưởng tượng đó lại cứ thế… lan rộng, không kiềm lại được.

 

Hắn vội nghiêng đầu ho nhẹ, như muốn xua hết đám hình ảnh không nên có:
“Sau này… ở đây khác với núi rừng. Dù con quen thế nào, cũng nên chú ý... ăn mặc cho chỉnh tề một chút.”

 

Phương Di gật gù:
“Dạ, con biết rồi! Nhưng mà sư phụ yên tâm, con rất giỏi thích nghi đó!”


Hắn nhìn bước chân nhỏ nhắn nhảy nhót, nhún nhảy trên nền đá, tiếng cười giòn tan. Nhưng khi hắn lại nhìn đến đôi chân của nàng, đôi mắt tinh anh nhìn kỹ thấy rõ những vết xước nhỏ li ti trên mu bàn chân mềm mại của nàng – những vết thương do vô tình va chạm với đá sỏi, gai cây, hay các vật nhỏ mà nàng không hề để ý.

 

Tiêu Tử Mặc im lặng vài giây. Hắn không nói gì, chỉ đứng dậy, đi vào phòng, lát sau trở ra với đôi giày thêu vân trắng trên tay.

“Ngồi xuống.” Hắn ra lệnh nhẹ như gió.

“Ơ…”

“Ngồi.”

Phương Di đành ngồi lên ghế đá, ngoan ngoãn để hắn cúi người xỏ giày cho mình.

 

Nàng ngoảnh đầu lại, ánh mắt trong veo như giọt sương mai, nở nụ cười tinh nghịch:
 “Sư phụ, chân con có vài vết xước thôi mà, không sao đâu. Đi chân trần thoải mái hơn nhiều, con không thích mang giày đâu.”

 

Hắn mím môi, giọng nói thấm đẫm quan tâm:
 “Đi chân trần ngoài thiên nhiên thì khác, nhưng trong môn phái có nhiều vật nhọn, đá vụn dễ làm chân con tổn thương nặng. Là đệ tử, cũng phải biết chăm sóc bản thân mình.”
 

“Từ nay, nếu còn đi chân đất, ta sẽ cho người rải sỏi ngoài sân.”

“Không công bằng!” Nàng bật dậy phản đối, “Sư phụ chỉ nói là ‘đừng đi chân đất’, đâu cấm ta cởi giày sau khi ra ngoài?”

Tiêu Tử Mặc nhìn nàng, môi hơi cong lên: “Thế thì lần sau ta dùng bẫy lửa.”

“… Được rồi, ta mang, ta mang!”


---

Cuộc sống chung với sư phụ Tiêu Tử Mặc yên bình, nhưng không hề nhàm chán—chủ yếu vì mỗi ngày Phương Di lại tạo ra một tai họa mới.

Ngày đầu học phép triệu quang, nàng khiến một cây cột hành lang phát sáng suốt ba canh giờ không tắt.
Ngày thứ hai học pháp thuật di chuyển, nàng hắt cả bàn ăn lên trần nhà.
Ngày thứ ba học hô phong hoán vũ, nàng… gọi được mây mưa thật—chỉ tiếc là trên đầu Tiêu Tử Mặc.

 

“Lần sau,” hắn lau mặt, nói chậm rãi, “đồ đệ nhớ thêm điều kiện ‘mưa ở chỗ khác’ vào câu chú.”

Phương Di bối rối, rụt rè: “Ta đang định thêm mà quên mất... thưa sư phụ.”


---

Vài ngày sau, khi nàng đã tạm “thích nghi” với cuộc sống mang giày và học pháp, Tử Mặc đưa ra lời mời:

“Hôm nay, ta dẫn nàng đến bái kiến Thái Huyền Tiên Tôn – sư phụ của ta.”

Phương Di đang cắn quả đào, suýt thì nghẹn: “Cái gì cơ? Bái kiến... tổ sư phụ?”

“Ừ.” Tử Mặc bình thản, “Tốt hơn hết là đừng trèo lên ghế người như hôm qua trèo lên cột nhà.”

“Ta chỉ... tìm chỗ ngồi cao học chú thôi mà.”

Hắn bật cười: “Ngồi trên nóc của phủ cũng là cách học hiếm gặp đấy.”


---

Thái Huyền Tiên Tôn đã sống ngàn năm, đạo hạnh thâm sâu, khí thế trầm ổn như núi non vạn năm. Nhưng khoảnh khắc Phương Di bước vào điện Vân Tê, sự thanh tĩnh ấy... suýt nữa bị phá hỏng.

Nàng cố gắng hành lễ rất nghiêm túc, nhưng do váy hơi dài nên vấp ngã sấp mặt trước bệ đá.

“Ối!”

Tiên Tôn khẽ nhướng mày.

Tiêu Tử Mặc lập tức bước tới, đỡ nàng dậy, tay vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ.

“Sư phụ, đây là Trần Phương Di. Nàng ấy có duyên với tiên pháp, nên con đưa về cùng tu học.”

Phương Di đứng thẳng dậy, phủi bụi, cười ngượng: “Chào tiên tổ... à không, tiên tôn ạ!”

Thái Huyền Tiên Tôn nhìn nàng, ánh mắt dừng trên người nàng thật lâu mới dời đi.

Nhưng ông chỉ gật đầu, không hỏi.

“Trần cô nương...Ngươi ở sâu nơi rừng núi không gặp yêu ma quấy nhiễu chứ ?”

 

“Dạ… không ạ. Con sống ở rừng, nhưng chưa từng gặp yêu quái nào cả!” Nàng đáp nhanh.

Tiêu Tử Mặc liếc sang nàng, ánh mắt chớp một cái nhẹ như gió thoảng.

Thái Huyền Tiên Tôn không nói gì thêm, chỉ khẽ “ừm”, rồi quay sang Tiêu Tử Mặc:

“Nàng ấy vụng về, ngươi tự chịu trách nhiệm.”

“Dạ.”

Ra khỏi điện, Phương Di quay sang Tử Mặc, thì thào: “Tổ sư phụ có phát hiện ra con không bình thường không, sư phụ?”

“Không.” Hắn cười mỉm, “Nhưng nếu nàng còn ngã lăn nữa, có khi ông ấy sẽ cho là nàng... nhập ma.”


---

Những ngày sau đó, Phương Di càng thêm nổi tiếng trong Linh Tiêu giới... theo nghĩa không ai ngờ.

 

Trong một lần học bay pháp, nàng cưỡi pháp vân đâm thẳng vào cây cột giữa quảng trường.

Một lần khác, nàng dùng chú dọn phòng khiến... cả tủ sách biến mất.

 

Tử Mặc không bao giờ nổi giận. Hắn chỉ đứng sau, kiên nhẫn chỉnh lại từng động tác, lặng lẽ thu dọn mỗi mớ hỗn loạn nàng để lại.

“Đồ đệ là người có phong cách học độc đáo nhất ta từng thấy.” – Hắn nói sau một lần nàng dùng phép… phơi áo bằng tia lửa.

“Ta đang cố gắng mà…” – nàng cúi đầu, môi mím lại.

Tiêu Tử Mặc khẽ cười, xoa đầu nàng: “Ta biết.”

Rồi hắn nghiêng người, nói nhỏ bên tai: “Nhưng lần sau mà đốt luôn cả áo của ta... thì nhớ nhắc trước.”


---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play