Bảy ngày sau, trong rừng đào của Thái Huyền Sơn, hơn trăm thiếu niên tụ tập để dự khảo hạch nhập môn.

Nàng đứng cuối hàng, tóc buộc sơ sài, tay ôm quyển “Nguyên Linh Căn Bản Chú Giải” vừa học lóm được. Xung quanh là các thanh niên thần thái đoan chính, ai cũng tỏa linh khí – còn nàng thì... cố hết sức để không để lộ yêu khí.

Trái tim nàng đập như trống trận.

Lúc ấy, một giọng nói thanh lãnh vang lên từ phía bục đá cao:

“Bắt đầu khảo nghiệm.”

Tiêu Tử Mặc – đệ tử thứ ba thân truyền của Thái Huyền Tiên Tôn, là thiên tài tu tiên hiếm thấy ngàn năm. Chưa đầy trăm tuổi đã bước vào Nguyên Anh kỳ, tinh thông kiếm đạo, phù chú và phong ấn, đặc biệt nổi bật với thuật khống linh và dẫn thiên kiếp. Một mình có thể chế ngự yêu tà, phong ấn ma thú, từng ngộ đạo dưới Trích Tinh Thần Đài suốt ba năm, khiến tiên môn chấn động. Phong thái trầm tĩnh, cao ngạo, nội lực thuần khiết như linh tuyền cổ đạo – là kẻ sinh ra để đứng trên đỉnh con đường tu tiên.– chính là người chủ khảo hôm ấy.

Nàng nhận ra hắn ngay lập tức. Chính là người đã gặp nàng ở Tàng Thư Các.

Chỉ khác, giờ đây, hắn đứng uy nghi như trăng sáng, mắt không dừng lại ở nàng.


---

Khảo nghiệm có ba vòng.

Vòng thứ nhất: Trận pháp tâm ma.
Phương Di bước vào, cả thế giới mờ ảo chuyển động. Trước mắt nàng là hình ảnh cha mẹ già nua gọi với:

 “Phương Di, về đi. Đừng học tiên pháp. Họ sẽ giết con.”

Rồi hình ảnh hồ tộc bị thiêu rụi. Tiếng hú, tiếng khóc. Tiếng cười lạnh của tiên nhân. Nàng bị đóng đinh giữa quảng trường – mang danh “yêu nghiệt”.

Phương Di run lẩy bẩy. Tim nàng vỡ vụn. Nhưng nàng cắn môi, lẩm bẩm:

 “Ta không xấu. Ta muốn chứng minh rằng hồ ly cũng có thể học đạo. Không ai có quyền định tội ta vì ta sinh ra khác biệt.”

Trận pháp vỡ.


---

Vòng thứ hai: Linh lực kích trụy.
Tay nàng yếu, căn cơ chưa có. Nhưng mỗi lần ngã xuống, nàng lại bò dậy, tiếp tục dùng khí tụ lực tấn pháp trận.

Đến lần thứ mười hai, nàng gục ngã, mặt úp đất, tay run run không nâng nổi.

Bỗng có ai đó chậm rãi bước đến. Một luồng khí ôn hòa chảy vào tay nàng.

Phương Di ngẩng đầu.

Là Tiêu Tử Mặc.

“Ngươi cố chấp thật đấy.”

“… Ta… không thể bỏ cuộc.”

“Được.”

Hắn rút tay, quay về đài cao, không nói thêm gì.

Một lúc sau, trận pháp tự mở. Không ai hiểu vì sao.


---

Vòng thứ ba: vấn tâm chi đạo.

Đây là phần cuối. Đơn giản nhưng khó nhất: trả lời một câu hỏi của chủ khảo.

Khi đến lượt nàng, Tiêu Tử Mặc nhìn sâu vào mắt nàng. Dường như muốn xuyên qua từng lớp bùa chú, từng tầng yêu khí giấu kín trong tâm thức.

Chàng hỏi:

 “Nếu biết rằng thân phận thật của ngươi sẽ khiến tất cả quay lưng, ngươi còn muốn học đạo không?”

Nàng nắm chặt tay. Rất lâu mới đáp:

“… Dù tất cả đều quay lưng, ta cũng không quay lưng với chính mình.”


---

Buổi chiều hôm ấy, Phương Di được gọi riêng đến tiền điện.

Tiêu Tử Mặc đứng đó, tay cầm thẻ bài khắc chữ “Di”.

“Ta là Tiêu Tử Mặc, đệ tử thứ ba của Thái Huyền Tiên Tôn. Hôm nay nhận ngươi làm đệ tử, từ nay về sau – gọi ta là sư phụ.”

Nàng há hốc.

“Huynh… chịu nhận ta thật sao?! Nhưng ta không có căn cơ, không biết gì cả, còn ngốc…”

“Ngốc cũng có đạo. Ngươi cố chấp đến vậy, sao ta có thể không nhận?”

Phương Di bật khóc.

Nàng quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh.
“Sư phụ tại thượng, xin nhận đệ tử Phương Di lễ bái.”

Tiêu Tử Mặc đỡ nàng dậy.

Lần đầu tiên, nàng nắm lấy tay áo hắn.

“Vậy… ta có thể ở bên huynh mãi không?”

Hắn cụp mắt.

 “Nếu ngươi không rời, ta không đuổi.”


---

Tối hôm đó, dưới ánh đèn vàng nhạt, Trần Phương Di ôm thẻ bài trong tay, nằm nghiêng trên giường, cười ngốc suốt cả canh giờ.

Nàng không biết rằng:
Mỗi lần hắn đến gần nàng, một thứ gì đó trong hắn lại bắt đầu rối loạn.
Da thịt ngứa ran. Tim khẽ co thắt. Hơi thở chệch nhịp.


Một triệu chứng lạ… chỉ xuất hiện khi chạm vào nàng.

Hắn nhìn tay mình sau khi vô tình đỡ nàng.

Lòng bàn tay nóng như thiêu.
Giống như bị nàng ghi lại một lời nguyền.
Hoặc… là thứ khác.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play