Linh Mộc Sâm Lâm – nơi rừng sâu nghìn trượng, quanh năm phủ mây mù, chính là chốn ẩn cư của hồ tộc thiện lương từ ngàn năm trước.

Hồ ly sống nơi này đều không hỏi thế sự, không rời núi, cũng không học phép. Đó là quy ước ngầm khắc sâu vào máu thịt qua nhiều thế hệ. Nhưng trong vô số bộ lông trắng, lông bạc, chỉ có một tiểu hồ ly sở hữu màu đỏ rực như lửa cháy. Đó là nàng – Trần Phương Di.

Nàng luôn khác biệt.

Ngay từ nhỏ, nàng đã thích trèo cây, nhảy sông, nghịch đuôi, rình thú rừng để dọa các huynh tỷ. Nàng thường thắc mắc: “Tại sao chúng ta không ra khỏi rừng? Ngoài kia có gì mà mẫu thân và phụ thân luôn lo sợ vậy?”

Mỗi khi nàng hỏi, phụ mẫu nàng lại thở dài:

“Ngoài kia là nhân gian, là tiên giới. Nơi ấy ghét yêu. Hồ tộc chúng ta mà bước chân ra ngoài… chỉ có con đường chết.”

Nhưng càng bị cấm, Trần Phương Di lại càng tò mò.

Lúc nàng mười hai đuôi tuổi, tức tương đương mười sáu tuổi nhân loại, nàng vụng trộm đọc được một cuốn "Tiên Phổ", bên trong mô tả các pháp thuật huyền diệu và những tòa môn phái cao vời. Trái tim nàng lập tức nổi lửa.

Nàng muốn học pháp thuật.
Nàng muốn đi ra ngoài.
Nàng muốn biết: tại sao hồ ly lại bị ghét bỏ?

Thế là một đêm trăng mờ, nàng hóa hình người – tuy chưa hoàn chỉnh, nhưng cũng có thể giả mạo nhân tộc – rồi lặng lẽ mang theo một túi vải nhỏ, bước chân ra khỏi Linh Mộc Sâm Lâm.


---

Trời đất rộng lớn đến choáng ngợp. Gió ngoài núi mang theo mùi hoa lạ. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhân gian, nàng ngây ngốc

Phương Di một thân một mình ngao du giữa thế gian rộng lớn. Trên đường đến trấn Thanh Sơn, nàng vô tình nghe được trong tửu quán chuyện về Thái Huyền Môn — một môn phái ẩn thế nằm sâu trong dãy Tuyết Nguyệt, quanh năm mây phủ tuyết che, thần bí không ai dò được. Người ta đồn rằng nơi ấy là nơi tụ hội của những bậc chân tu uyên bác, tàng chứa vô số cổ tịch và pháp quyết thất truyền.

Một lão giả râu bạc thốt lên: “Nếu có chí cầu đạo, chỉ cần bước vào được Thái Huyền Môn, ắt sẽ có cơ duyên nghịch thiên mà đổi mạng.”

Tim Phương Di như bị ai siết lại. 

Nàng nhìn về phương Bắc, nơi dãy Tuyết Nguyệt mù sương ẩn hiện, ánh mắt sáng lên một tia kiên định.


 

Và rồi, nàng dừng bước trước Thái Huyền Môn. Nàng Dùng chút pháp thuật yếu kém học được từ trưởng lão hồ tộc che giấu yêu khí trên người, lén chen lẫn vào nhóm đệ tử ra ngoài rèn luyện trở về tiến vào tiên môn.


---

Tàng Thư Các – nơi cất giữ các điển tịch thượng thừa của Thái Huyền Môn – là khu cấm, không phải ai cũng có thể ra vào. Nhưng với một tiểu hồ ly nghịch ngợm như Phương Di, mấy cái “trận pháp” ấy này chắc hỏng rồi.

Nàng dùng chút yêu thuật nhỏ, lẻn vào Tàng Thư Các như một con mèo. Nàng lật sách, mắt tròn xoe sáng rỡ như sao.

“Thật nhiều phép thuật hay ho! Cái gì mà Cửu Chuyển Hư Linh, rồi Lôi Diệm Đan Tâm… A, cái này tên kỳ ghê – gọi là 'Cửu Mạch Hồn Phách Ấn'... Nghe ngầu thật!” – nàng lẩm bẩm, ngón tay gõ gõ lên mặt giấy, như đang mơ một giấc mộng tiên nhân.

“Ngươi học trộm pháp thuật đấy à?”

Thanh âm ấy vang lên như tiếng suối trong giữa rừng đêm.

Phương Di giật nảy mình, tay nàng lật trúng một cuốn sách, cả chồng sách rơi xuống kệ – một cảnh tượng đầy bối rối.

Trước mặt nàng là một nam nhân mặc trường y màu nguyệt trắng, tóc dài buộc bằng ngân ty, lưng mang ngọc kiếm, trên vai vương nhẹ hoa văn của Thái Huyền Môn – ba đạo kim quang, tượng trưng cho thân phận đệ tử thân truyền của Thái Huyền Tiên Tôn.

Chàng trai ấy nhìn nàng.

Đôi mắt đen sâu như đáy hồ, thanh khiết đến mức khiến nàng không dám thở mạnh.

Phương Di lí nhí:
“… Ta chỉ… nhìn chút thôi… Ta không lấy gì cả.”

Tiêu Tử Mặc nghiêng đầu, nhẹ giọng:
“Không sợ ta bắt ngươi giao cho chưởng môn sao?”

Nàng lắc đầu.

“Ta... chỉ muốn học. Không có ác ý. Ta không phải... yêu quái gì đâu!”

Nói xong, chính nàng cũng chột dạ. Bởi đúng là nàng đang giả làm nhân tộc.

Tiêu Tử Mặc không nói gì. Chàng bước đến, cúi xuống nhặt giúp nàng quyển sách rơi. Tay chàng gần tay nàng, ấm áp kỳ lạ.

Lúc đứng dậy, ánh mắt ấy nhẹ nhàng liếc qua gáy nàng – nơi có dấu ấn hồ tộc mờ mờ, bị nàng che lại bằng bùa chú.

Không chấn động. Không kinh hãi. Chỉ là... lặng lẽ như đã biết trước.

“Ngươi tên gì?” – chàng hỏi.

Phương Di thành thật đáp lại,
“… Phương…Di.” 

Tiêu Tử Mặc cong nhẹ môi.
“Phương Di. Vậy được. Nếu thật lòng muốn học, Thái Huyền Môn sắp mở khảo thí nhập môn. Ngươi tham gia đi.”

Nàng tròn mắt: “Thật sao? Nhưng ta là người ngoài…”

“Không ai là người ngoài, nếu lòng có đạo.”

Nàng nhìn chàng, lòng mềm đi như nước.

*******

Mình viết truyện, kỹ năng còn yếu chỉ mong mọi người ủng hộ và theo dõi, mình sẽ cố gắng học hỏi và cải thiện thêm. Xin cảm ơn~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play