Trái tim Thẩm Mặc khẽ rung động, có một cảm giác không thể diễn tả được.
Anh im lặng một lúc, rồi lặng lẽ ngẩng đầu, cùng cô nhìn ra màn mưa đen kịt bên ngoài.
Trên kính cửa sổ phản chiếu bóng dáng mờ mờ của hai người.
Bạch Ấu Vi nói: “Lần cuối cùng em khóc là năm 12 tuổi, khi biết mình không thể đi lại được nữa.”
Thẩm Mặc nghĩ, ý cô có phải là, cô khóc vì cô xem anh như đôi chân khác của mình không?
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa ào ào, một cơn gió lùa qua, khiến kính cửa sổ khẽ rung. Trong phòng im lặng đến lạ.
“Lần trước em cũng khóc rồi.” Thẩm Mặc nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT