Đỗ Lai nhìn tiểu thư, khó nói thành lời:
“Tôi có tranh giành với cô đâu, cần gì gấp thế?”
Miệng Phó Diệu Tuyết đầy ứ, vừa nhai vừa rơi nước mắt, chẳng thốt nổi câu nào.
Đỗ Lai nghĩ, chắc là cô đói quá rồi…
Cũng đúng, vị tiểu thư này từ nhỏ tới lớn có bao giờ chịu cảnh thiếu ăn đâu. Cảm giác ruột gan quặn thắt vì đói khát quả thật khó chịu. Con người ta khi đói bụng, đến đồng loại cũng có thể ăn, huống chi là một cây chuối rừng.
Anh liếc ngón tay suýt bị cắn gãy, cảm giác thật thấm thía.
Thôi thì đưa hết cái lõi chuối cho cô vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT