Anh đã sống hơn hai mươi năm, dường như cả đời chỉ toàn chạy trên con đường nuôi sống người khác.
Những năm đầu còn phải vật lộn để tự nuôi bản thân, sau đó gặp được sư phụ, mới vừa ăn được vài bữa no đã bị sai đi “làm việc”, để kiếm tiền nuôi cái dạ dày không đáy của sư phụ.
Rồi sư phụ mất, để lại một đám đệ tử không ai chăm, giống như bầy chim non há miệng chờ ăn... Và giờ lại đến lượt Phó Diệu Tuyết đứng trước mặt anh, đáng thương r*n rỉ kêu đói.
Đỗ Lai quá hiểu cảm giác đói khát là thế nào.
Ý nghĩ dần trôi xa.
Anh nghĩ, nếu cứu viện vẫn chưa đến, tháng này anh sẽ không thể gửi tiền sinh hoạt cho Tiểu Đậu và mấy đứa nhỏ ở nhà.
Lũ trẻ ấy, vì hoàn cảnh từ nhỏ nên ít nhiều cũng có những thói quen không tốt, thế nên mỗi lần gửi tiền anh đều không gửi quá nhiều. Tiền trong tay bọn trẻ nếu dư quá dễ sinh chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT