“Đại ca, sao lại gọi Tiểu Thất chứ?” Một thanh niên ở đầu dây bên kia thắc mắc, “Hay là em gọi Lão Hồ với Đại Béo đi cùng nhé? Tiểu Thất không ổn đâu, cậu ta sợ bóng tối mà.”
“Lắm lời! Tiểu Thất… cậu ta… cậu ta biết mở khóa mà, đúng không?” Gã đàn ông xăm trổ hạ giọng quát, “Tao bảo mày dẫn cậu ta đi thì cứ nghe lời, nói lắm thế làm gì?! Với cả, mày dẫn Lão Hồ đi làm gì? Cái giọng trời sinh to như loa phường của ông ta mày không biết chắc? Người càng ít càng tốt, đừng làm ồn quá để đám nhóc con kia phát hiện…”
A Bình nghe vậy càng thấy khó hiểu:
“Đại ca, anh sợ rồi à? Chẳng qua hôm nay tụi mình sơ suất dính bẫy, chứ nếu chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn bọn em có thể xử gọn lũ nhóc trong trại trẻ đó, báo thù cho anh em!”
Gã xăm trổ nghĩ thầm: Tao tất nhiên là sợ rồi. Tao sợ người đông quá thì điểm thưởng của tao lại bị chia mất.
“Chuyện này… quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Hôm nay mọi người ăn phải đống tiêu đó, mắt mũi vẫn còn sưng vù chưa hết đúng không? Đợi về nghỉ ngơi dưỡng thương đã, sau này muốn trả thù lúc nào chả được, cần gì nhất thiết phải vội vàng lúc này.”
A Bình nghe xong liền phục sát đất: “Không hổ là đại ca, nói chí lý! Vậy để em đi gọi Tiểu Thất ngay!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT