Bạch Ấu Vi ngẩn người: “…Thầy Thừa?”
Thừa Úy Tài thở dài: 
“Có lẽ là do thầy già rồi, tính cách cũng bảo thủ… Nhưng thật ra, chuẩn mực để phân biệt thật – giả nên là gì chứ? Cho dù nó nói thế giới này do nó tạo ra, cũng không thể phủ nhận sáu mươi năm qua thầy đã sống một cách chân thật từng giây từng phút. Những gì thầy đã cho đi, những gì thầy nhận lại, đều là thật. Vậy nên, đối với thầy, thế giới này chính là thật. Vi Vi, thầy muốn ở lại. Thầy muốn về quê thăm bố mẹ già, muốn tiễn lứa học trò cuối cùng tốt nghiệp, rồi về lại trường, nghỉ hưu một cách không hối tiếc…”
Nói xong, mắt ông đỏ hoe.
Phan Tiểu Tân cũng rơm rớm nước mắt: “Chị Vi Vi, em nhớ ông bà nội em lắm… Em rất nhớ họ…”
Lòng Bạch Ấu Vi cũng nghèn nghẹn. Không phải ai cũng lạnh lùng như cô và càng không phải ai cũng có thể buông bỏ như Thẩm Mặc.
Bất kể Giám sát viên đã nói gì, ít nhất với Thừa Úy Tài và Phan Tiểu Tân, thế giới đó là thật. Họ có gia đình, có bạn bè, có đủ vị ngọt bùi đắng cay và mọi vui buồn ấy đều chân thật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play