Lâm Nghiêm ghê tởm mà gạt tay đối phương, kéo giãn khoảng cách.

Một bóng đen in lên tường.

Khổng lồ. Âm trầm.

Giống như một dã thú đang ngủ đông, nguy hiểm, lặng lẽ rình mồi. Muốn dùng mùi hương mà đánh dấu con mồi, lôi kéo về hang ổ, rồi xé xác nuốt vào bụng, không chừa một mảnh.

Sau gáy Lâm Nghiêm bất giác lạnh toát.

Cậu thoáng chốc lùi lại một bước.

Bóng đen theo dõi từng động tác của Lâm Nghiêm, nhìn kỹ biểu cảm của cậu. Trên gương mặt hắn, thần sắc thay đổi liên tục, dường như đang lựa chọn một gương mặt phù hợp hơn – dễ dàng khiến con mồi thả lỏng phòng bị. Cuối cùng, dáng vẻ quý công tử tự phụ ngày trước bị hắn vứt bỏ, thay bằng biểu cảm đờ đẫn, lãnh đạm, bình tĩnh lên tiếng:
“Tôi tới làm thực nghiệm.”

Hắn dường như nhận ra sự cảnh giác của Lâm Nghiêm, lại bổ sung:
“Ngay lúc cậu ngủ, tôi đã làm xong rồi.”

Lâm Nghiêm lạnh lùng mở miệng:
“Vậy sao không lên tiếng?”

Bóng đen trầm mặc vài giây:
“Ngủ bù.”

Lâm Nghiêm nhíu mày.

Khi ngủ mơ, cậu hình như có nghe thấy tiếng mở cửa và bước chân.

Nhưng ánh đèn mờ nhạt, tòa nhà thực nghiệm cũ kỹ.

Cậu không nghĩ rằng sẽ có bạn học nào khác đi ngang qua đây, nên cũng chẳng thèm kiểm tra lại.

Có lẽ chỉ là một bạn học bình thường.

Lúc mới xuyên thư, Lâm Nghiêm đa nghi nhạy cảm, vốn định mở miệng xin lỗi thì——

Bóng đen đã giành nói trước, giọng điệu kể lại sự thật không mang theo cảm xúc:
“Thực nghiệm cơ bản, cậu làm sai hai lần.”

Trên thực tế là làm sai tận năm lần:
Lâm Nghiêm: “……”

Cậu giữ vẻ mặt lạnh tanh, xoay người rời đi, vứt lại một câu:

“Tôi ngu ngốc.”

Một làn khí lạnh trượt qua trong thoáng chốc.

Nam sinh phản ứng còn nhanh hơn lý trí.

Lâm Nghiêm bị đối phương cưỡng chế nắm lấy cổ tay, động tác của cậu càng nhanh hơn, lập tức phản đòn khóa ngược cánh tay đối phương, cúi người áp sát, giọng trầm cảnh giác:

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá.

Bóng đen bị khống chế, không thể động đậy. Hắn ngẩng đầu, cố sức vươn tới gần cổ của Lâm Nghiêm, yết hầu trượt lên xuống, nuốt khan một cái thật mạnh.

Hương vị mê hoặc gien.

Thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá.

Ngay giữa lúc hai bên giằng co —

Một luồng ánh sáng mạnh mẽ từ cửa chiếu vào, kéo theo đó là tiếng nức nở khe khẽ, giọng người khẽ run, rõ ràng đang gắng kiềm chế:

“Anh, hai người đang làm gì vậy?”

Lâm Nghiêm lập tức buông tay, theo bản năng quay đầu nhìn sang một cái — người vừa đến lại chính là Mộc Lan.

Bóng đèn trong phòng, vốn đã mờ ảo, bỗng như bừng tỉnh, cố sức cháy sáng như ban ngày, hệt như đang gom chút sinh mệnh cuối cùng để hứng thú mà quan sát “màn kịch xuất quỹ” này.

“Đối tượng xuất quỹ” từ từ đứng dậy từ chỗ ngồi, vóc dáng cao lớn, dáng người ngay thẳng, mặc blouse trắng của phòng thí nghiệm Aurora, trước ngực thêu hình đuôi phượng lan biểu tượng gia tộc Cố thị, tóc đen mắt vàng, thần sắc lạnh lùng, không nói một lời.

Bóng của hắn đổ dài trên tường, thậm chí còn bò lên phía trên, lướt qua vai Lâm Nghiêm đang cúi đầu, lộ ra phần cổ vừa bị chạm vào, ửng hồng.

—Thơm quá.

Đồng tử Mộc Lan ươn ướt. Cậu ta bước vội vài bước, nhìn chằm chằm Lâm Nghiêm, như muốn nói điều gì đó thật nặng nề, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời nào. Cậu ta cố chấp nhìn về phía Cố Diệp bên cạnh, tức giận hỏi:

“Cố Diệp, sao anh lại ở bên anh ấy ?”

——Cố Diệp?

F3 trong truyện gốc, là vị thiếu gia và gia tộc được mô tả như sau:

【Ái Nhĩ Đức gia tộc từng là một trong những gia tộc lâu đời nhất Liên Bang. Sau thời kỳ chiến tranh, bệnh dịch hoành hành, binh sĩ chịu khổ không kể xiết. Chính trong hoàn cảnh đó, Tháp Ngói Na · Ái Nhĩ Đức ngày đêm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, chiết xuất được một nguyên tố từ thiên thạch, loại nguyên tố này có thể kéo dài tuổi thọ và tăng cường thể chất.
 Tháp Ngói Na cứu sống vô số binh lính, được họ tôn thờ như thánh mẫu Maria tái sinh. Sau khi qua đời, kỹ thuật đó bị Ái Nhĩ Đức gia tộc giữ làm bí mật, họ đổi tên thành Cố gia, từ đó thống trị thị trường y dược.
 Gia chủ Cố gia cho rằng hiểu biết y học là thiên phú của dòng họ, đời nào cũng đào tạo người kế thừa trong các ngành công trình gene, sinh học, y dược.
 Cố Diệp, từ nhỏ đã tự lập, lạnh nhạt, tự kiềm chế. 16 tuổi, hắn chiết xuất thành công gien tái sinh từ thằn lằn, tiêm vào một con khỉ đang hấp hối. Con khỉ sống sót đến 20 năm sau. Ca thí nghiệm này được trao giải Nobel, biến hắn thành người đoạt giải trẻ nhất Liên Bang, cũng là minh châu mới của Cố gia.
 Tuy từ nhỏ thiếu hụt tình cảm, nhưng hắn thể hiện thiên phú vượt trội trong các lĩnh vực khô khan như chỉnh sửa gien. Ngoài ba người bạn đồng lứa trong F124, hầu như không ai theo kịp tiết tấu và tư duy của hắn.
 Trong thế giới danh lợi của Aurora, hắn gặp được người gần như là bạn tâm giao linh hồn – Mộc Lan. Cũng vì Mộc Lan, hắn mới lần đầu cảm nhận được giá trị và quý trọng, đồng thời ra sức che chở Mộc Lan giữa môi trường khắc nghiệt của học viện Aurora.
 Lần đầu tiên họ gặp nhau là ở phòng thí nghiệm – suy nghĩ đồng bộ, tiết tấu đồng bộ, khiến cả hai rung động, trở thành tri kỷ.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play