Ký túc xá mang phong cách kiến trúc Rococo.
Vàng son lộng lẫy, sáng choang hào nhoáng.
Trên trần là đèn thủy tinh buông rủ xuống, hành lang treo đầy tranh của danh họa nổi tiếng Liên Bang, đủ khiến bất kỳ đặc ưu sinh nào mới bước vào Aurora cũng phải lạc phương hướng.
Nguyên chủ ở phòng hai người.
Từ sau khi thẻ đỏ được phát ra, bạn cùng phòng vì sợ bị liên lụy nên đã sớm dọn khỏi ký túc xá.
Lâm Nghiên đi qua cầu thang xoắn ốc.
Tất cả sự xa hoa dần tan biến.
Ký túc xá chỉ dành riêng cho đặc ưu sinh, hành lang hẹp và ngắn.
Bóng đèn mờ nhạt gần như không phát sáng, thi thoảng hắt xuống ánh sáng yếu ớt kéo dài bóng người, lắc lư, quanh co, hỗn loạn mà im ắng.
Khi Lâm Nghiên đi đến trước cửa phòng 324.
Như thể ý thức thế giới vừa được khởi động lại.
Các đặc ưu sinh đột nhiên đồng loạt nhận ra cái tên “Lâm Nghiên”, xung quanh thoắt cái liền yên lặng như tắt tiếng, mọi thứ như thể bị ấn nút tạm dừng.
“Cạch” một tiếng.
Sau khi mở khóa, Lâm Nghiên đẩy cửa bước vào.
Có bóng người mồ hôi đầm đìa nhanh chóng lên tiếng, khẽ nhắc nhở: “Ngày mai tụi tôi còn phải đi học, cậu nói chuyện ở ký túc xá, có thể đừng ảnh hưởng giấc ngủ của tụi tôi không?”
Quả thật.
Từ khi thẻ đỏ bị phát ra, bất kỳ học sinh nào trong Aurora cũng đều có thể dạy dỗ Lâm Nghiên. Những thiếu gia quý tộc vốn ngạo mạn lại hiếm khi chủ động để mắt tới một kẻ tầm thường như Lâm Nghiên, nhưng vì lấy lòng F4, họ không ngại bước chân vào ký túc xá đặc ưu sinh để tìm cậu gây sự.
Ký túc xá cách âm không tốt.
Hễ có tiếng động bất ngờ hay tiếng la hét vang lên, đều khiến những đặc ưu sinh khác bị đánh thức giữa đêm.
Ánh đèn lờ mờ.
Lâm Nghiên nghiêng đầu, còn chưa nhìn rõ gương mặt nam sinh kia.
Nam sinh đột nhiên nâng cao giọng, như thể phẫn nộ hét lên: “Tôi... tôi chỉ là hay đổ mồ hôi, người mới không có mùi. Nếu không phải nước với điện chỉ mở từ 6 giờ sáng đến 10 giờ, thì tôi đã tắm hai lần mỗi ngày rồi……”
Vừa dứt lời, cậu ta đã lập tức đóng sầm cửa lại.
“Rầm” một tiếng.
Cánh cửa ký túc xá đã cũ vang lên một tiếng chấn động chưa từng có.
Đúng lúc đó, bóng đèn ở hành lang nhỏ lụi tắt.
Các nam sinh bưng chậu rửa mặt, vội vàng quay về phòng, tranh thủ dùng cho xong nguồn nước cuối cùng, không ai còn tâm trạng để so đo chuyện Lâm Nghiên đột ngột trở về.
Lâm Nghiên lặng lẽ rũ mắt xuống.
Khi đóng cửa, cậu khẽ nói: “Sẽ cố gắng.”
Mười giờ tối, ký túc xá sẽ cúp nước và điện.
Lâm Nghiên mượn ánh sáng từ điện thoại, nhìn rõ giường mình bẩn đến mức không thể nằm nổi.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi mở tủ quần áo.
Bên trong toàn là quần áo — may mà các thiếu gia quý tộc chê không hứng thú, không đến mức xé nát hết đồ đạc của nguyên chủ.
Lâm Nghiên trải hết quần áo của nguyên chủ ra giường đối diện, miễn cưỡng làm chỗ nghỉ tạm cho bản thân.
Cậu lại bắt đầu kiểm kê đồ dùng vệ sinh cá nhân của nguyên chủ.
Còn chưa kịp xem thời khóa biểu, đã nhận được nhiệm vụ thực nghiệm gien học từ giáo sư Tô Mayer.
Lâm Nghiên day day trán, mở nội dung email.
Cậu vốn nghĩ đêm nay sẽ không yên.
Nhưng cậu đã đoán sai — đêm đó gió lặng sóng yên, không ai đến quấy phá.
Lâm Nghiên còn mơ được một giấc ngắn.
Trong mơ vẫn là nội dung truyện gốc.
Vai chính thụ vì không đành lòng nhìn đặc ưu sinh bị chèn ép nên bị hiểu lầm là xen vào chuyện người khác, hai tháng sau khi nhập học thì bị F4 nhằm vào.
Cậu ấy không quên lòng ban đầu, dịu dàng hiền hậu, luôn ôm lấy lòng thương người.
Trong hoàn cảnh bị bắt nạt, cậu vẫn giang tay cứu vớt số phận của đặc ưu sinh, dần trở thành trung tâm của họ, sau cùng còn khiến F4 phải chú ý.
Nguyên tác vốn là một bộ tiểu thuyết sảng văn nghịch tập, kết cục không chỉ rõ ai là công chính thức.
Chương cuối cùng là:
Sau khi tốt nghiệp Aurora, vai chính thụ thi đỗ đại học chính trị – pháp luật nổi danh Liên Bang.
Toàn văn dừng lại tại đó.
Lâm Nghiên trong mộng cứ lặp đi lặp lại mấy dòng chữ ấy.
Cậu bất chợt tỉnh giấc.
Ngoài trời le lói ánh bình minh, sáng rực rỡ, ánh mặt trời công bằng chiếu rọi lên từng tòa ký túc xá trong Aurora.
Lâm Nghiên tỉnh dậy, trán nhức nhối, sắc mặt tái nhợt.
Cậu rửa mặt, mặc đồng phục, dọn sách vở.
Từ khi xuyên thư đến nay, cậu chỉ quanh quẩn trong bệnh viện, còn chưa từng thấy mặt nguyên chủ. Khi đi ngang qua một tấm gương toàn thân, cậu vô thức liếc nhìn.
Lâm Nghiên đứng sững tại chỗ.
Giống như có một nét vẽ sơ sài nào đó vừa được tô đậm thêm chi tiết.
Đường nét xương cốt sắc sảo, làn da trắng mịn lạnh lẽo, ngũ quan đen nhánh như mực.
Gương mặt này... gần như giống hệt với gương mặt ban đầu của cậu.
Nguyên chủ trông cũng như vậy sao?
Lâm Nghiên mím môi.
Trong gương, bóng người cũng mím môi theo.
Tiếng bước chân từ các phòng ký túc xá vang lên lác đác.
Lâm Nghiên mở sách giáo khoa môn gien học.
Cậu chưa từng học môn này, cũng chưa từng làm thực nghiệm liên quan, chỉ đơn giản là đọc qua quy trình và thao tác, sau đó rời ký túc xá, tìm một phòng thí nghiệm không người.
Lâm Nghiên dựa theo nội dung sách và quy trình thực nghiệm, nghiêm túc tái hiện từng bước.
Hết lần này đến lần khác.
Nhưng trước sau vẫn không đưa ra được kết luận chính xác.
Lâm Nghiên ủ rũ, mặt mày rũ xuống đầy mệt mỏi.
Cậu lại bắt đầu thực hiện một biến thể khác của thực nghiệm.
Khi đang chờ kết quả—
Lâm Nghiên tranh thủ xử lý qua loa bữa trưa, sau đó gục trên bàn nghỉ một lát.
Tối qua không ngủ ngon.
Chưa được bao lâu, cậu đã chìm vào một giấc ngủ sâu.
Hình như có tiếng cửa mở ra, nhưng tiếng bước chân rất nhẹ, rồi dần chìm vào yên lặng.
Đến lúc Lâm Nghiên lần nữa mở mắt.
Trời đã sụp tối.
Trong phòng thí nghiệm chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt từ bóng đèn —— Aurora công học có rất nhiều tòa nhà thực nghiệm, nhưng chỗ này là một trong những khu cũ kỹ nhất, hầu như chẳng ai lui tới, việc duy tu cũng chậm chạp bỏ ngỏ. Dù vậy, các chỉ tiêu an toàn và dụng cụ thực nghiệm bên trong vẫn nguyên vẹn và đầy đủ.
Lâm Nghiên lấy kết quả ra xem.
Quả nhiên, lại thất bại.
Cậu không để tâm đến mệt mỏi, lặp lại việc đối chiếu, kiểm tra số liệu của ba lần thực nghiệm —— phát hiện mình đã phạm phải hai lỗi nhỏ.
Lâm Nghiên dò lại tài liệu trong sách giáo khoa, ghi nhớ lại những sai lầm vừa rồi, sau đó tiếp tục thực hiện lần thực nghiệm tiếp theo.
Thời gian chờ đợi cứ thế trôi qua trong sự đơn điệu.
Cậu kiên nhẫn lặp lại toàn bộ quy trình, tính toán lại kết quả, nhưng ngay lúc sắp có kết quả, Lâm Nghiên cảm thấy hơi bất an —— hình như… vừa rồi cậu lại làm sai chỗ nào đó.
Lại một mẻ thất bại được đưa ra.
Cuối cùng, Lâm Nghiên cũng xác định được nguyên nhân thất bại. Cậu day day trán, tiếp tục làm lại thêm một lần nữa.
Chờ đến khi lấy ống nghiệm ly tâm ra từ máy, tiêm dung dịch vào đĩa nuôi cấy — thì rốt cuộc, Lâm Nghiên đã thu được một mẫu phẩm thành công, trùng khớp hoàn toàn với kết quả tính toán. Cậu không kìm được mà cong cong khóe mắt, nở một nụ cười hài lòng.
Trong góc tối, có một bóng người lặng lẽ quan sát từng động tác của Lâm Nghiên khi cậu lặp đi lặp lại thực nghiệm.
Ánh sáng lờ mờ nơi chân trời vẽ lên bóng dáng mảnh khảnh ấy một đường nét mơ hồ.
Người nọ không lập tức rời đi, mà dựa người lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn, phát ra một tiếng động rất nhỏ, như cố tình lấn vào sự im lặng.
Lâm Nghiên lập tức quay phắt lại, cơ thể căng ra trong tư thế phòng bị, ánh mắt lạnh băng: “Ai đó?”
Không có ai đáp lời. Chỉ có tiếng hít thở hơi nặng vang lên trong phòng.
Lâm Nghiên cảnh giác ngẩng đầu lên.
Ngay giây tiếp theo, một nam sinh như xuất quỷ nhập thần đã tiếp cận từ bên cạnh, nhanh như chớp vươn tay ra —— cậu lập tức phản ứng, nắm chặt lấy cổ người kia.
Nam sinh không hề giãy giụa, hai tay giơ lên đầu hàng, cả người buông lỏng, thậm chí còn mập mờ nghiêng đầu, tựa cằm lên cổ và vai của Lâm Nghiên, hít một hơi thật sâu đầy ái muội.