Các quý tộc thật sự không thể tưởng tượng nổi, một đặc ưu sinh lại dám trêu đùa bọn họ, bàng hoàng nhìn về phía Lâm Nghiên, đầu óc rối loạn, giận dữ quát lên:

“Lâm Nghiên, cậu tưởng thôi học à?”

Lâm Nghiên vẫn giữ chặt lấy Luis đang không ngừng giãy giụa.

Luis hoàn toàn không động đậy được, nhục nhã đến mức gần như muốn giết chết Lâm Nghiên, gào lên phẫn nộ:

“Lâm Nghiên, cậu dám bóp cổ tôi?! Từ hôm nay trở đi, tốt nhất cậu nên cầu nguyện đừng có rơi vào tay tôi!!!”

Giấy trắng bén nhọn.

Lâm Nghiên giơ lên một trang sách, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Luis.

Máu theo sau đó túa ra.

Một lớp sương huyết như che phủ trước mắt Luis. Hắn giãy giụa, nhìn Lâm Nghiên buông tay ra.

Đường nét thân thể và khuôn mặt của Lâm Nghiên như bị ánh sáng máu bao phủ, mịt mờ như sương đỏ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến lạ thường, tựa như một yêu quỷ bước ra từ dòng máu.

Trái tim Luis khựng lại, cánh tay đang giãy bỗng rũ xuống.

Lâm Nghiên bình thản liếc nhìn đám người đang xôn xao, chậm rãi thu dọn sách vở, khi bước đi, cậu dừng lại nhìn Luis đang chật vật tựa vào tường, đôi mắt lộ ra tia trào phúng:

“Rơi vào tay cậu? Bắt nạt tôi? Giống như xé sách giáo khoa, nhốt tôi vào kho hàng vứt đi, gọi người bao vây cô lập tôi, ép tôi thôi học?”

Lâm Nghiên xoay người.

Mấy nam sinh định vây lại, đều bị cậu nhẹ nhàng đẩy ngã, giọng điệu lạnh nhạt:

“Hoan nghênh đến cực hạn.”

Lâm Nghiên giương dù đen, rời khỏi khu giảng dạy. Trên đường về ký túc xá, cậu nhận được một tin nhắn từ “Hàng hóa chuyên chở bởi người tốt có thể rất giàu”:

【Anh, tối nay không ngủ cùng em à?】

Lâm Nghiên sững người vài giây.

Chưa kịp phản ứng, phần mềm trò chuyện lại nhảy ra một tin khác.

【Ca, xin lỗi nhé, gần đây giải đấu hóa cạnh vào vòng chung kết, em không rút được thời gian đến bệnh viện thăm anh. Tối nay vừa mới thi xong. Em xin lỗi ca, ca đừng giận em nha.】

Ngữ khí này…

Chỉ có thể là Mộc Lan.

Lâm Nghiên trầm mặc mở lại lịch sử trò chuyện.

Nguyên chủ và Mộc Lan vốn rất ít liên lạc.

Đột nhiên, một ngày kia, hai người bắt đầu nhắn tin thường xuyên.

Nguyên chủ trực tiếp đòi tiền Mộc Lan, sau khi chuyển khoản, Mộc Lan sẽ hỏi han tình hình gần đây, quan tâm sinh hoạt của nguyên chủ, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu — nhìn từ góc độ nội dung trò chuyện, hoàn toàn không giống kiểu bạn bè bình thường.

Ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt Lâm Nghiên.

Cậu mất vài phút đọc lại lịch sử, rồi đánh một dòng tin:

【Không sao, tôi ngủ ở ký túc xá.】

Tin chưa kịp gửi đi.

Mộc Lan lập tức nhắn tới:

【Ca, anh trách em cũng được, thật xin lỗi ca, là do em không đủ năng lực thay đổi hoàn cảnh của ca. Nhưng tụi nó làm loạn ký túc xá của anh, nước nôi, nhện nhện, giờ không còn ai ở nổi. Em thật sự rất sợ, sợ anh đang ngủ nửa đêm lại bị người ta dội nước…】

Trong đầu Lâm Nghiên hiện lên vài ký ức.

F4 nắm giữ toàn bộ mạch máu Liên Bang – y dược, tài chính, ngoại giao, chính trị, giáo dục. Là kim tự tháp đỉnh cao của Aurora.

Đó là ngày đầu tiên nguyên chủ bị F4 để mắt tới.

Sự ác ý từ diễn đàn lan ra hiện thực. Sách bị xé, bàn bị phá, nguyên chủ bị nhốt trong nhà vệ sinh đến tận nửa đêm, lảo đảo quay lại ký túc xá.

Tay run rẩy leo lên giường, lật chăn thì thấy nhện, cứng đờ cả người. Không nơi nào để đi, nguyên chủ chỉ có thể run rẩy ngủ tiếp. Trước bình minh, bị dội nguyên một thùng nước đá.

Những ngày ấy kéo dài nửa tháng.

Nguyên chủ tuyệt vọng đến mức gần như… chọn cái chết.

Khi đó, vai chính vừa quay lại từ phòng thí nghiệm đã cứu cậu ta, cho ở nhờ phòng mình.

Trong truyện gốc, đây là tình tiết vai chính ngẫu nhiên gặp F1 trên sân thượng, rồi cùng về phòng, ảnh bị lan truyền khắp trường. F3 vốn là bạn học của vai chính, chứng kiến tất cả mà vẫn không nổi giận.

Từ nhỏ đã lăn lộn trong giới quý tộc, F3 không ngu. Bọn họ hiểu rõ điều gì nên làm, điều gì không nên.

Nguyên chủ được che chở dưới đôi cánh ấy.

Không ai muốn làm chim đầu đàn. Mọi người đều chờ đợi.

Nguyên chủ “sống” được một tuần.

Giáo sư lại giao nhiệm vụ cho vai chính, khiến anh rời ký túc xá.

Không còn cánh chim bảo hộ, nguyên chủ lại bị bắt nạt gần một tuần.

Tình tiết kho hàng trong truyện gốc là lúc vai chính lại lần nữa xuất hiện, cứu nguyên chủ ngay thời khắc sinh tử, trở thành “Đấng cứu thế”.

Những ký ức quá tải ập đến.

Giữa hai mày Lâm Nghiên khẽ giật. Cậu không muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Cậu mở bàn phím, gõ ra:

【Không cần. Chia tay đi.】

Gió dông Aurora thổi qua.

Mạng gián đoạn. Màn hình hiện dấu chấm than màu đỏ rực.

Lâm Nghiên nhấn gửi lần nữa, xác nhận tin nhắn thành công.

Cậu bình thản tắt điện thoại, bung dù đen, bước về khu ký túc xá của đặc ưu sinh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play