Tiếng gà gáy vang lên, thôn Đại Hà tỉnh giấc.
Trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Trình Loan Loan đã ngồi dậy trên giường.
Mà khi nàng nhúc nhích người, ba nhi tử nằm cùng giường với nàng cũng đồng thời mở mắt.
Triệu Tứ Đản mơ mơ màng màng nói:
"Nương, con cũng muốn đi lên trấn trên."
Triệu Tam Ngưu cũng mở miệng theo:
"Nương, sức lực con lớn, để cho con đi cùng đi."
Bốn đứa nhỏ này, ngoại trừ lão đại từng đi lên trấn trên vài lần để bán củi đổi muối và làm vài việc khác ra thì ba nhi tử còn lại chưa bao giờ đi tới trấn trên, đều là những đứa trẻ chưa từng thấy bên ngoài như thế nào.
Trình Loan Loan hạ quyết tâm, nói:
"Hôm nay chỉ chuẩn bị có một trăm ba mươi bát thạch băng, chỉ cần hai người đi là được rồi, nhưng mà có thể sẽ mua thêm vài thứ, cần có người hỗ trợ. Đại Sơn, Tam Ngưu, hai đứa con cùng đi theo ta."
Triệu Nhị Cẩu trợn tròn mắt:
"Nương, không phải nên để con và đại ca đi sao?"
Nếu dựa theo thứ tự, tính thế nào thì người nên đi cũng phải là hắn chứ?
Hắn trừng mắt thở phì phò, liếc nhìn Tam Ngưu một cái.
Triệu Tam Ngưu cười hì hì:
"Bởi vì đệ khỏe mạnh, hì hì."
Trình Loan Loan mỉm cười gật đầu:
"Tam Ngưu sức lực tốt, mua lương thực và mấy thứ khác sẽ giao cho con mang về."
Kỳ thật đứa nhỏ Tam Ngưu này thành thật nhân hậu, không như lão nhị là người có nhãn lực, nếu nàng thừa nước đục thả câu mua vài thứ trong không gian, lão đại và lão tam đại khái sẽ không phát hiện ra.
Triệu Tam Ngưu căn bản không biết là mình được chọn đi theo chỉ vì chỉ số thông minh của mình thấp, hắn vui vẻ rời giường đi rửa mặt.
Xe bò của Triệu Đạt dừng ở trước cổng thôn, trên xe trống rỗng, một bóng người cũng không có. Ngẫm lại cũng đúng, thời đại này nhà nào cũng thiếu lương thực, một văn tiền để mua chút đồ ăn cũng không có, làm gì có tiền để đi xe bò? Đi lên đó cũng chỉ mất chừng một canh giờ, đi bộ từ lúc trời chưa sáng đến khi mặt trời ló dạng là có thể đến trấn trên, vậy có thể tiết kiệm được hai văn tiền, đủ để mua một cái bánh mì lớn.
Mẫu tử ba người ngồi trên xe, mang theo hai gánh và bốn cái thùng, một thùng đựng thạch băng, hai thùng đựng nước dùng để rửa bát, một thùng cuối cùng dùng để đựng bát.
Bát trong nhà đều bị mẻ ở miệng bát, không thích hợp để đem ra cho khách nhân dùng, khi tới trấn trên, chuyện thứ nhất phải làm chính là đi mua bát và muỗng. Đầu tiên cứ mua mười bộ, nếu không đủ thì tốt, có nghĩa là nơi đó có tiềm lực buôn bán.
Triệu Đạt vừa đánh xe bò vừa thuận miệng hỏi:
"Nương Đại Sơn đây là đi làm gì đây?"
Trình Loan Loan mở miệng nói:
"Thử làm điểm tâm, mang lên trấn trên xem có thể bán được hay không."
Nàng kiếm tiền quang minh chính đại, cũng phải quang minh chính đại mà xây nhà, lại càng phải quang minh chính đại sống một cuộc sống ung dung thư thái.
Nên việc buôn bán, nàng không nghĩ sẽ giấu mọi người trong thôn.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tiết lộ cuối cùng mình lời được bao nhiêu tiền.
Triệu Đạt không có hỏi cặn kẽ, trong thôn thường xuyên có người mang đồ này đồ nọ lên trấn trên để bán, phổ biến nhất là trứng gà và củi đốt, những phụ nhân khéo tay thì sẽ thêu khăn tay, cũng có người làm bánh đậu xanh và nhiều thứ khác. Tóm lại đều là làm việc để mưu sinh, mỗi nhà đều có mỗi cách sống khác nhau.
Xe bò vững vàng chạy tới trấn Bình An.
Mới vừa đi không xa, bỗng một cái gì đó ở ven đường đột ngột phi từ trên xuống dưới, rớt xuống trên cánh tay của Trình Loan Loan.
Lần trước đi xe bò cũng đã nhìn thấy thứ này, đó là một con châu chấu.
Triệu Tam Ngưu bắt lấy con châu chấu, dùng sức bóp chết, trên tay hắn dính thứ chất nhầy tiết ra từ cơ thể con châu chấu, hắn liền lau vào ống quần.
Đầu Trình Loan Loan muốn nổ tung. Bọn họ sắp đi bán đồ ăn, kết quả tiểu tử này lại làm việc mất vệ sinh như vậy, nếu để cho khách nhân thấy thì cũng đừng hòng bán được một bát thạch băng.
Nàng vội vàng lấy bình hồ lô đổ một ít nước ra:
"Tam Ngưu, rửa tay đi."
Mặt Triệu Tam Ngưu đỏ lên:
"Nương, lần sau con sẽ không bao giờ nữa... sẽ không lại... Cái gì thế này!"
Một con châu chấu bâu lên mặt hắn, hắn vỗ một chưởng, gương mặt trở nên bẩn thỉu.
Mi tâm Trình Loan Loan nhảy dựng lên.
Triệu Tam Ngưu nhanh chóng nhận sai:
"Nương, con sai rồi..."
Hắn vội vàng lấy nước rửa mặt, sợ sẽ bị đuổi xuống xe.
Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn trời, trên trời có không ít châu chấu bay qua, không tính là nhiều nhưng cũng không phải là ít.
Triệu Đạt nhăn mày:
"Năm trước thứ này đã tới đây một lần rồi, nếu năm nay lại xuất hiện trở lại thì thôn Đại Hà, à không, phải nói là cả trấn Bình An toàn bộ đều xong..."
"Đạt thúc, sẽ không đâu."
Triệu Đại Sơn dùng sức lắc đầu. "Lý chính gia gia nói châu chấu đã bay đi rồi sẽ không trở lại nữa, những con này có thể là những con còn sót lại, năm trước còn chưa kịp bay đi, không khó đối phó."
Triệu Đạt không nói chuyện, chỉ trầm mặc đánh xe.
Trình Loan Loan cũng không nói chuyện, nàng phỏng đoán số lượng châu chấu bay trên bầu trời, tính đại khái có gần một trăm con.
Nếu châu chấu thật sự bay đến nơi này, toàn bộ những cây lúa thật vất vả mới có thể trổ bông sẽ bị châu chấu phá nát.
Nàng mơ hồ nhớ lại, đời trước khi xem tin tức, trên hot search có một quân đoàn vịt quét sạch châu chấu, trên trăm ngàn con gà tiến vào trong ruộng lúa, bắt hết châu chấu đang bay đầy trời, ăn sạch sẽ.
Trong nhà chỉ có ba con gà, hoàn toàn không đủ. Cho dù bây giờ ngay lập tức đi ấp trứng gà con, thời gian cũng không còn kịp nữa. Nếu ở trấn trên có bán gà con thì thật tốt quá.
Dọc đường đi, Trình Loan Loan suy nghĩ về chuyện đó, rất nhanh xe bò đã chạy tới trấn Bình An.
Lúc này mặt trời mới lên qua khỏi đường chân trời, đúng là thời điểm tụ họp buổi sáng, ở ngã tư đường người tới người đi, ven đường là các loại hàng quán.
"Bán bánh bao, bán bánh bao đi, bốn văn tiền một cái bánh bao thịt heo!"
"Bán mứt hoa quả, mứt hoa quả vừa ngọt lại vừa ngon!"
"Bán trứng gà, trứng rẻ đây!"
Trên đường tràn đầy tiếng hô hào lớn, các quầy hàng cũng đã bị chiếm hết.
Thôn Đại Hà cách trấn Bình An quá xa, đi đến đây sớm như vậy nhưng ngay cả quầy hàng cũng không thể chiếm lấy một cái.
Trình Loan Loan kiếm một miếng đất trống ở cuối đường, lấy bốn chiếc thùng để xuống, dặn dò nói:
"Tam Ngưu, con ở nơi này canh giữ đồ đạc, Đại Sơn, con đi sang tiệm cơm bên kia mượn hai cái bàn, mượn một cái hai văn tiền, nếu nhiều hơn hai văn tiền thì không cần mượn nữa. Ta đi sang cửa hàng tạp hóa mua đồ ăn."
Mẫu tử ba người chia đường ra làm việc.
Trình Loan Loan cất bước đi tới tiệm tạp hóa duy nhất, cửa hàng này có đầy đủ các loại đồ vật, có một số bát sứ cổ, thoạt nhìn không tệ, nàng mở miệng hỏi:
"Chưởng quầy, thứ này bao nhiêu tiền một cái?"
Chưởng quầy nhìn thoáng qua mấy miếng vải vá trên quần áo của nàng, thản nhiên nói:
"Ba mươi lăm văn tiền."
Trình Loan Loan trầm tư.
Này cũng quá đắt rồi, mua mười cái bát, hơn nữa còn phải mua muỗng, chẳng phải sẽ tiêu tốn nửa lượng bạc sao, vô hình trung chi phí lại bị đẩy lên cao.
Nàng lui một bước mà hỏi:
"Có cái nào rẻ hơn chút không?"
Biểu tình chưởng quầy không kiên nhẫn, nói:
"Nơi này có rất nhiều đồ rẻ, một văn tiền một cái, tùy ý chọn."
Trình Loan Loan cúi đầu nhìn xem, tất cả những thứ đồ ở phía dưới đều là phế phẩm, nếu không phải miệng bị mẻ thì cũng là màu sắc và hoa văn xấu, chỉ tốt hơn một chút so với mấy chiếc bát bể ở trong nhà.
Nàng lắc đầu, xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
Chưởng quầy ở phía sau nàng đảo mắt xem thường, ăn mặc rách nát như vậy mà còn ghét bỏ bát một văn tiền, thật không biết tự lượng sức mình..."
Trình Loan Loan bực bội.
Nàng đi đến một cái ngõ nhỏ, mở thương thành ra, trên giao diện mờ ảo bày ra rất nhiều bộ bát đũa đẹp, có đủ loại kiểu dáng.
Nàng chọn một bộ bát sứ màu trắng cỡ vừa, trên mặt bát ánh lên màu hồng nhạt của hoa mai. Một bát hai văn tiền, tổng cộng hai mươi văn tiền cùng với mười cái muỗng, tổng là ba mươi văn tiền.
Nàng mang mười chiếc bát đến quầy hàng, chỉ thấy Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu đang nâng hai cái bàn đến.
Trình Loan Loan có chút kinh ngạc, không nghĩ tới với công phu miệng lưỡi của Triệu Đại Sơn mà thật sự có thể thuận lợi mượn bàn và ghế dựa, đây là một điềm báo tốt nha!