Trình Loan Loan đem tất cả thu hết vào đáy mắt.
Nàng không nói gì, để mặc Xuân Hoa và Đông Hoa bưng hai chén đi, trên tay bốn người tam phòng đều có một chén thạch băng.
Nàng bưng hai chén lên, một chén đưa tới trên tay lão thái thái, một chén đưa cho lão đầu tử.
Còn lại hai chén cuối cùng, nhị tức phụ Văn thị mở miệng:
"Đại Vượng Nhị Vượng, các con hai người một chén, Hạ Hoa Thu Hoa hai người các con cũng ăn một chén đi.”
Trình Loan Loan cười cười, chỉ trong vài phút ngắn ngủi này, nàng liền thấy rõ ai là người dễ gần, ai là tâm người chu đáo hơn.
Nàng mở miệng nói:
"Đại Vượng, cháu chạy nhanh, lấy mấy cái chén đến nhà đại bá nương múc mấy chén thạch băng tới đây, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. ” Triệu Nhị Vượng vội vàng giơ tay lên:
"Cháu cũng đi, cháu cũng đi!”
Hai tiểu tử nhanh chóng chạy đi.
Triệu lão nhân nhìn chằm chằm thứ trơn nhẵn trong chén, có chút chần chừ:
"Đại Sơn Nương, con nói đây là thạch, thạch băng?”
Triệu lão thái thái trong lòng có chút lo lắng:
"Lão già đây đã sống đến sáu mươi năm cũng chưa từng thấy qua thứ này, sao lại nhìn không giống như là đồ có thể ăn được?”
Triệu Nhị tùy tiện nói:
"Đại tẩu khẳng định sẽ không mang đồ không thể ăn tới, ăn một miếng sẽ biết ngay thôi. ” Hắn bưng chén lên, một hơi uống hết một nửa, nhất thời trợn mắt há hốc mồm:
"Khó trách gọi là thạch băng, ăn vào cả người đều mát lạnh, đại tẩu, đây thật sự là dùng cỏ đèn lồng làm ra sao, làm sao có thể làm ra được?”
Triệu Tam cũng vội vàng uống một ngụm, nuốt vào:
"Sao còn có mùi sơn trà, thứ đồ này quá chua, trước kia ta cũng không đụng vào, cho vào trong thạch băng này thế nhưng còn rất ngon..."
Đứa út Đông Hoa một hơi uống xong, lau miệng:
“Đại bá nương, uống xong, vị rất ngọt, cháu vẫn chưa uống đủ, có còn nữa không ạ?”
Triệu lão thái thái lạnh lùng trừng mắt:
"Mở miệng ra là đòi ăn, không ai dạy ngươi quy củ sao? Đây là đại bá nương các ngươi làm ra để kiếm tiền, một chén ít nhất phải đòi một văn tiền đi, còn muốn ăn thì trả tiền đi!”
Trình Loan Loan cảm thấy lão thái thái này thật đáng yêu, vô hình trung đã giúp nàng giải quyết một phiền toái lớn.
Nàng cười tủm tỉm nói:
"Thạch băng này con dự định bán hai văn một chén, nương, nương có cảm thấy khả thi không? ” Tôn thị ngược lại hít một hơi khí lạnh, thứ này bán hai văn một chén chắc điên rồi, lấy hai văn tiền đi mua một cái bánh bao thịt không tốt hơn sao, hiện tại bánh bao thịt đã tăng giá, đại khái là mất bốn văn, hai văn tiền có thể mua một cái bánh bao chay, vì cái gì phải mua điểm tâm ăn không đủ no này?
Nhưng nàng ta sẽ không hảo tâm nhắc nhở, để cho đại tẩu phải đóng cửa, một văn tiền cũng không kiếm được, để xem lão thái thái còn thiên vị như thế nào!
Bà cười nói:
"Ta cảm thấy hai văn tiền vẫn còn thoải mái, thứ này chỉ có ở thôn Đại Hà và trấn Bình An, bán ba đồng tiền cũng không nhiều.”
Trình Loan Loan vốn cũng định để ba văn, nhưng bởi vì thiên tai, rất nhiều người trong nhà đều không có tiền, ba văn có hơi đắt, nàng sợ không có người hỏi mua.
Hai văn một chén, không tính là quá rẻ, mọi người cũng có thể chấp nhận, như vậy nàng cũng có thể kiếm được một khoản.
Nàng quan sát một chút, thạch băng cho nước đường nâu dường như được ưa chuộng hơn, những người thích chua cũng có thể chấp nhận thêm sơn tra, cả hai hương vị đều được.
Chờ mọi người ăn xong nàng mới mở miệng nói:
"Vậy trước tiên bán hai văn tiền thử xem, sáng mai ta sẽ lên trấn, vậy nên bây giờ ta trở về chuẩn bị trước. ” Lúc nàng xách giỏ trở về, Triệu Đại Vượng và Triệu Nhị Vượng đã ăn hai chén thạch băng, hai người sờ bụng thở dài, thật sự là quá thoải mái.
Mùa hè năm nay rất nóng, dùng quạt quạt mạnh cũng không xua đi được cảm giác khô nóng, duy chỉ có lúc này, cảm giác mát mẻ từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu.
Trình Loan Loan không nhịn được bật cười:
"Hai người các cháu mang nồi thạch băng lớn như thế này về đi, có thể cho người của Triệu gia ăn đủ. ” Một nồi này làm từ bột mì trắng, thời gian đông lại lâu hơn, hơn nữa cũng không đủ mịn, mang đi bán cũng không ổn lắm, vì để không lãng phí, vậy thì để mọi người ăn đi.
Triệu Đại Vượng và Triệu Nhị Vượng hưng phấn nhảy lên, bưng nồi lên đi ra ngoài, chỉ sợ đại bá nương đổi ý.
Hai người bưng một nồi thạch băng lớn trở về, Triệu lão thái thái đều sợ ngây người:
"Hai tiểu tử thối các ngươi, sao không đem cả nhà đại bá nương về đây, đây chính là công việc kiếm tiền của đại bá nương các ngươi, nhanh chóng trả lại cho ta! ” Triệu Đại Vượng vội vàng nói:
"Là đại bá nương bảo chúng cháu mang về, nói hôm nay cứ ăn tự nhiên, về sau sẽ không có. ” Lão thái thái còn chưa nói gì, Đông Hoa đã nhào tới, nước miếng thiếu chút nữa chảy vào trong nồi.
"Được rồi, mỗi người đến ăn một chén."
Lão thái thái bất đắc dĩ mở miệng:
"Phần còn lại ướp lạnh, ngày mai lại ăn, ngày càng không có tiết chế..."
Lão thái thái đi vào phòng, nói với Triệu lão nhân:
“Tức phụ lão đại làm việc càng ngày càng rộng lượng hào phóng, so với trước kia thật sự không giống. ” Triệu lão nhân rít một hơi thuốc nói:
"Trước kia nàng lo cho đại chất tử Trình gia thăng quan tiến chức, bây giờ xích mích với Trình gia, vì thế mà hiểu chuyện hơn không phải là điều dễ hiểu hay sao, cũng không biết thạch băng này có thể bán lấy tiền hay không.”
Triệu lão thái thái lắc đầu:
"Chúng ta đều là nông dân thành thật chất phác, chưa từng thử qua buôn bán, cũng không dạy được nàng cái gì, để cho nàng chậm rãi mò mẫm đi..."
Trình Loan Loan vẫn luôn tính toán.
Nửa cân hạt thạch hoa có thể nấu ra một nồi thạch băng lớn, cân một chút có thể được hai mươi cân, hai mươi cân thạch băng chia thành những miếng nhỏ, có thể chia ít nhất thành tám mươi chén.
Một chén thạch băng giá hai văn tiền, nói cách khác, nơi này còn lại hơn bốn cân hạt thạch hoa, nàng tổng cộng có thể kiếm được khoảng 1200 văn, tính ra một lượng hai, lại trừ đi chi phí ít ỏi, ít nhất lợi nhuận được một lượng bạc.
Phải biết rằng, ở thời đại này, thu nhập một năm cũng chỉ có hai lượng bạc, đây vẫn là dưới tình huống mưa thuận gió hòa.
Mà nếu nàng thành công bán hết những thứ này đi sẽ kiếm được số tiền mà người khác mất nửa năm mới kiếm được, đây tương đương với một khoản tiền lớn.
Nhưng chỉ khi thạch băng có thể bán được.
Trình Loan Loan bảo Ngô Tuệ Nương và Triệu Đại Sơn lấy ra nửa cân hạt thạch hoa làm thạch băng, cộng thêm thành phẩm vừa làm lúc nãy còn chưa ăn xong, tổng cộng có thể làm ra gần một trăm ba mươi chén, ngày mai trước tiên mang những thứ này đi thăm dò phản ứng của thị trường một chút.
Đêm nay, Trình Loan Loan cùng bọn nhỏ bận rộn đến tận khuya.
Mà thôn Quế Hoa bên cạnh cũng sáng đuốc cả một đêm không ngủ.
Chiều nay, không ít người ở thôn Quế Hoa mò mẫm đến thôn Đại Hà, tận mắt chứng kiến một con mương chạy từ trên núi xuống, chảy vào ruộng lúa khô cạn, làm không ít người ghen tị.
Trải qua suy tính kỹ lưỡng của lý chính, quyết định noi theo thôn Đại Hà, triệu tập toàn bộ người trong thôn cũng đến đào mương.
Quyết định này đã được tất cả mọi người trong làng Quế Hoa đồng ý.
Tuy nhiên, khi xác định người đi đào mương đã xảy ra những tranh cãi không nhỏ.
"Lý chính, ruộng nhà ta gần núi Đại Đông nhất, theo lý mà nói, nhà ta có phải nên bỏ một lao động hay không?"
"Lý chính, ai cũng biết nam nhân nhà ta sức lực lớn, một người có thể so sánh với hai người nhà người khác, nhà chúng ta chỉ cần một mình hắn thôi!"
“Đều câm miệng đi!”
Râu lý chính dựng cả lên, "Núi Đại Đông là ngọn núi của thôn Đại Hà, cách thôn Quế Hoa chúng ta xa hơn, bọn họ bỏ ra hơn bốn trăm lao động, chúng ta ít nhất cũng phải bỏ ra sáu trăm người mới có thể trong vòng ba ngày đào thông mương, các ngươi ai nấy đều không muốn làm, tại sao cứ thích lười biếng..."
"Nhưng ruộng nhà chúng ta gần, quả thật không cần bỏ ra nhiều nhân lực."
"Nhà ta cách xa nhưng đều là cùng một thôn, không thể so đo như vậy."
“Cách xa thì phải nhiều người hơn, không có người lớn thì trẻ con cùng làm, dù sao nhà chúng ta cũng không thể chịu thiệt!"
"Ngươi chính là muốn gây sự!"
Những người trong thôn Quế Hoa loạn thành một nùi, cả đêm trôi qua cũng không có ý kiến nào được thông qua.