Mặt trời dần dần ló dạng.
Gian hàng thạch băng của Trình Loan Loan khai trương rồi.
Một chiếc bàn được đặt ở phía trước để khách ngồi ăn.
Trên một chiếc bàn khác đặt năm chiếc bát, trong mỗi bát đặt một cục đá nhỏ sau đó đổ đường nâu đen vào rồi lại cho vào bát hai quả sơn tra.
Khi bắt đầu kinh doanh, nàng tự mình chạy vào chợ, lôi kéo khách hàng, việc làm thế nào để thu hút khách thì không quá khó đối với nàng.
Trên mặt nàng nở nụ cười, hét lớn.
"Bán thạch băng, thạch băng mát lạnh đây!"
"Dùng thử miễn phí, số lượng có hạn, ai đến trước được trước!"
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu cũng làm theo, hét lớn.
Dưới sự cố gắng của mẫu tử ba người, cuối cùng cũng có người dừng lại trước gian hàng, là một phụ nhân khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.
Nàng nhìn chằm chằm vào thứ ở đáy bát, có chút do dự nói:
"Sao ta chưa thấy thứ này bao giờ, nhìn có chút kỳ quái..."
Trình Loan Loan vẫn giữ nguyên nụ cười thương nghiệp trên mặt:
"Xin chào vị tẩu tử này, đây là thạch băng ăn lúc trời nóng là thích hợp nhất luôn đó, ăn một miếng vào là mát lạnh!"
Phụ nhân này nghi ngờ chất vấn:
"Chỗ này của ngươi cũng không có đá, làm sao ăn vào có thể cảm thấy mát lạnh được?"
Trình Loan Loan cười nói:
"Ngài có thể ăn thử miễn phí, nếu như tẩu tử không tin thì có thể nếm thử một miếng, dù gì cũng không mất tiền đúng không nào?"
Triệu Đại Sơn tức khắc lấy đồ dùng thử đặt vào tay của phụ nhân rồi để vào một chiếc thìa.
Trong bát sứ hoa mai hồng, có thạch băng trong suốt màu vàng nhạt cùng với đường nâu tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, ăn thứ này vào cũng không thiệt.
Phụ nhân đưa thìa lên môi, ngay khi thạch băng được đưa đến gần miệng, nàng đã cảm thấy mát lạnh.
Cái mát lạnh này lan từ môi, lưỡi rồi đến cổ họng sau đó trôi xuống bụng, những giọt mồ hôi khi đi bộ đến thị trấn lúc vào buổi sáng dường như tan biến vào thời khắc này.
Nàng liếm liếm nước đường nâu ở khóe miệng, hỏi:
"Ngươi vừa mới nói cái này được gọi là gì?"
"Cái này được gọi là thạch băng, một bát lớn có giá hai văn tiền."
Trình Loan Loan nhanh chóng lấy ra một cái bát rỗng, "Nếu ngài muốn, ta sẽ làm cho ngài một bát, bởi vì ngài là khách hàng đầu tiên nên ta sẽ cho ngài thêm hai miếng."
Phụ nhân vốn có chút do dự, hai văn tiền có thể mua được một cái bánh bao lớn, có thể coi như bữa chính, nhưng Trình Loan Loan nói sẽ cho thêm hai miếng nữa nên nàng có chút động tâm. Món này ăn vào mát lạnh, lát nữa đi bộ trở về nhà cũng không quá nóng… nếu như có thể đem về cho hài tử ăn thì tốt quá.
Phụ nhân mở miệng hỏi thăm:
"Ta có thể mang bát đi được không, sáng mai ta sẽ đem trả lại cho ngươi."
Trình Loan Loan cười gượng:
"Chúng ta chỉ có mười cái bát, e rằng là không đủ dùng."
Ở thời cổ đại năng lực sản xuất có hạn, không có bộ đồ ăn dùng một lần nên không cách nào mang đi, thế là cứ như vậy mà mất đi khách hàng đầu tiên.
Triệu Đại Sơn thất vọng:
"Vị thẩm tử này hình như là rất thích chúng, sao lại không mua cơ chứ?"
Triệu Tam Ngưu gãi gãi đầu:
"Có phải là do cảm thấy quá đắt không, nương, hay là chúng ta bán chúng với giá một văn tiền một bát đi?"
Trình Loan Loan lắc đầu, không phải là vấn đề tiền bạc.
Ở thời cổ đại thì những phụ nhân này luôn đặt nam nhân và con cái trong nhà lên hàng đầu, khi bọn họ nhìn thấy thức ăn ngon thì muốn mang về cho nam nhân và con cái ở nhà ăn hơn.
Có một thứ gì đó lóe lên trong đầu nàng nhưng nàng không kịp nắm bắt.
Nàng nói:
"Đại Sơn, Tam Ngưu, hai con tiếp tục rao to gọi người dùng thử miễn phí, ta ngồi ở bên cạnh suy nghĩ một chút."
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu lo lắng nhiều thạch băng như vậy sẽ không bán hết thế là gân cổ họng lên rao, quả nhiên lại có mấy phụ nhân vây tới, có rất nhiều người dùng thử nhưng người chịu bỏ tiền ra mua thì chỉ có một phụ nhân dắt theo con và một nam nhân trung niên cường tráng.
Giày vò cả một buổi sáng nhưng chỉ bán được hai bát thạch băng, thu được bốn văn tiền, chỉ đủ để trả tiền thuê bàn.
Sau phiên chợ sáng, đám đông trên đường dần dần giải tán.
Triệu Đại Sơn trả bàn, còn Triệu Tam Ngưu thì ngồi xổm trên mặt đất rửa bát muỗng, thỉnh thoảng lén nhìn Trình Loan Loan đang đứng bên đường trầm tư suy nghĩ.
"Nương, không sao đâu."
Triệu Tam Ngưu vụng về an ủi, "Con có thể đi vác bao, một ngày có thể kiếm được hai mươi văn tiền lận. con sẽ mua thịt cho nương ăn."
Triệu Đại Sơn đi tới phụ họa nói:
"Lúc nãy con nghe chưởng quỹ của tiệm cơm nói Vương Nguyên Ngoại ở trên trấn đang chiêu công xây kho lúa, một ngày hai mươi hai văn tiền còn được cho một bữa ăn, con và Tam Ngưu cùng đi làm việc thì một ngày sẽ có năm mươi văn tiền rồi, nương cũng không cần phải cực khổ như vậy nữa."
Đôi mắt của Trình Loan Loan đột nhiên sáng lên.
Cuối cùng thì nàng cũng biết được vấn đề nằm ở đâu rồi, nàng xác định sai vị trí của nhóm người tiêu dùng thì đương nhiên sẽ không thể bán được hàng.
Ở hiện đại, thị trường tiêu thụ đồ ngọt sẽ là các cô gái, nhưng nữ nhân cổ đại có địa vị thấp, tiểu nha đầu càng không có tư cách để mua điểm tâm ăn. Nhóm người tiêu dùng của nàng hẳn phải là những nam nhân có năng lực lao động, hoặc là những nam oa được sủng ái trong nhà, đặc biệt là trong năm thiên tai này giá lương thực tăng cao, tiền trong nhà càng không thể sử dụng linh tinh.
Trình Loan Loan cười nói:
"Đại Sơn, Tam Ngưu, dọn đồ đạc đi, chúng ta đến cửa nhà của Vương Nguyên Ngoại thử vận may."
Ở trong chợ hơn một canh giờ, nàng cũng nghe được rất nhiều người bàn tán, lần trước sau khi lương thực nhà Vương Nguyên Ngoại bị trộm, Vương gia quyết định xây dựng lại kho lúa, mấy ngày trước đã khởi công, vì đẩy nhanh tiến độ nên gần đây còn đang thuê thêm người, ở đó hẳn là sẽ có rất nhiều nam tử trung niên.
Mẫu tử ba người thu dọn đồ đạc đi đến nhà Vương Nguyên Ngoại.
Bức tường đằng sau tòa nhà bị phá đi xây lại, ba bốn mươi nam tử trung niên đang chống chọi dưới cái nắng để xây tường, ngoài sân có một thùng nước, khát thì có thể uống nhưng nước ở trong thùng đã phơi ở ngoài nắng rất lâu rồi, uống cho đỡ khát nhưng cũng không thể nào hạ nhiệt được. Những nam tử hai mươi ba mươi tuổi nóng đến đầu toàn mồ hôi, mồ hôi rơi xuống đất từng giọt từng giọt, trong nháy mắt đã bị mặt trời hong khô.
Trình Loan Loan dựng sạp hàng cách sân đó hai mươi mét, ở đây không có bàn để mượn nên chuyển gạch đến chồng lên, sau đó lấy áo khoác của Tam Ngưu trải lên những viên gạch, tạm thời coi là một cái bàn nhỏ.
"Bán thạch băng, thạch băng mát lạnh đây!"
"Dùng thử miễn phí, số lượng có hạn, ai đến trước được trước!"
Một nhóm nam tử đang làm việc thì bỗng nghe thấy có tiếng rao từ bên cạnh, quay sang nhìn thì thấy có một phụ nhân cùng với hai tiểu tử đang bán đồ.
Những nam tử này nghe thấy mấy chữ dùng thử miễn phí, mấy tiểu tử trẻ tuổi chừng hai mươi cách gần đó đi tới.
Trình Loan Loan cười nói:
"Mùa hè ăn thạch băng là thích hợp nhất, ở đây có tổng cộng mười phần thử miễn phí, nếu đến muộn thì sẽ hết đó."
Mười bát, mỗi bát có một miếng thạch băng, thứ óng ánh như thạch khiến người ta ứa nước miếng.
Mấy nam nhân bưng bát lên uống cạn, một chút mùi vị cũng không cảm nhận được, nhưng cảm nhận được cái mát lạnh truyền từ đầu môi đến tận đáy lòng.
Trình Loan Loan đúng lúc nói:
"Một bát hai văn tiền, các vị tiểu ca này có muốn ăn nữa không?"
Hán tử ở phía trước nhất từ trong lưng quần móc ra mấy đồng tiền, lấy ra hai đồng rồi ném qua:
"Mau cho ta thêm một bát!"
"Có ngay!"
Trình Loan Loan cất tiền đồng đi.
Triệu Đại Sơn đã múc một bát đưa qua, nàng nhận lấy rồi cười tủm tỉm hỏi thăm; "Thích ngọt hay thích chua?"
Hán tử đó nói ngọt, Trình Loan Loan liền thêm một thìa lớn đường nâu cho hắn, đặt vào trong bát một chiếc thìa rồi đưa bát thạch băng cho hắn.
Vị hán tử đó không thể chờ được nữa liền uống hơn nửa bát rồi thở ra một hơi sảng khoái, không khỏi tán thưởng:
"Thứ này ăn vào giải nhiệt, ăn xong cả người đều sống lại… Đại thẩm, ngày mai phải quay lại đây đó..."
Bán được bát đầu tiên, rất nhanh liền có bát thứ hai, thứ ba rồi thứ tư.....