Giờ Dần canh ba, mặt trời lặn về phía tây.
Trình Loan Loan và cả nhà bận rộn làm việc.
Việc của Triệu Tứ Đản rất đơn giản, lên núi lấy rau dại, về cắt nhỏ cho gà ăn.
Triệu Tam Ngưu và Triệu Nhị Cẩu phụ trách xới đất, tưới nước cho mảnh vườn trồng rau khô cằn trước và sau nhà, sau đó lại xới lên một lần nữa, ngày mai là có thể gieo giống.
Triệu Đại Sơn thì làm thạch băng theo sự chỉ dẫn của Trình Loan Loan.
Cho nửa bát hạt thạch hoa vào túi, đặt trong chậu có nước dùng sức chà xát, tiếp tục chà xát, sau đó lấy chày giã, làm sạch hết lớp ngoài của hạt thạch cho đến khi nước trong dần trở nên sền sệt.
Nửa cân hạt thạch hoa thành một chậu bột to sền sệt, chưa đông thành thạch băng.
Nước suối trên núi cũng đủ lạnh, cho thạch băng chưa đông vào ướp lạnh trong nước suối chờ đông lại.
Trong thời gian chờ đợi, Trình Loan Loan bảo mấy nhi tử lên núi tìm quả sơn tra, mùa này là mùa sơn tra vừa chín tới, cắt thịt quả sơn tra cho vào trong thạch băng, hương vị chua chua ngọt ngọt khiến cho người ta ăn một miếng còn muốn ăn thêm miếng nữa.
Trình Loan Loan cùng Ngô Tuệ Nương nấu nước đường trong nồi.
Đây là đường đỏ mua ở thương thành, thời đại này cũng có đường màu đỏ nhưng mà là đường thô, vị không ngon lắm.
Nàng dự tính làm hai hương vị trước, thạch băng sơn tra cùng thạch băng ngọt thêm đường, không biết vị nào được yêu thích hơn.
Ngô Tuệ Nương thấy mẹ chồng cho một hộp đường to vào trong nồi thì vô cùng đau lòng, thời đại này thịt đắt, đường càng đắt, nhiều đường như vậy ít nhất cũng phải năm sáu mươi văn tiền, thật sự có thể kiếm lại số bạc này từ cỏ lồng đèn trên núi sao?
Ngô Tuệ Nương không tin cỏ lồng đèn có thể làm ra món ăn ngon gì, nhưng nàng ấy có một ưu điểm, đó là không nghi ngờ mẹ chồng, mẹ chồng nói cái gì thì làm cái đó.
Khi nước đường được đổ ra, Triệu Tứ Đản ôm một vốc quả sơn tra vọt vào trong phòng.
“Tứ Đản thật lợi hại!”
Trình Loan Loan không tiếc lời khích lệ:
“Chờ làm được thạch băng, bát thứ nhất sẽ thưởng cho Tứ Đản của chúng ta.”
Triệu Tứ Đản liếm liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm không dời vào thạch băng đang được ướp lạnh trong nước suối.
Trình Loan Loan rửa tay lau khô, cầm một đôi đũa đi đến cạnh chậu nước, dùng đũa chọc thử, thạch băng vẫn chưa đông.
Cũng gần một canh giờ rồi, theo lý thuyết hẳn là nên bắt đầu đông lại mới đúng, chẳng lẽ nàng quên bước nào sao?
Nàng ngồi bên cạnh, trầm tư suy nghĩ, nhớ lại từng chi tiết lần tự tay làm thạch băng ở Tín Dương.... Nhớ ra rồi, nàng thật sự quên một bước, lúc nàng chà xát sạch hạt thạch hoa, không biết nhân viên công tác đã cho bột gì vào trong bát, bột này hẳn là mấu chốt làm đông.
Triệu Tứ Đản ngồi xổm xuống bên cạnh chậu, chớp đôi mắt to:
“Nương, ăn được chưa?”
Triệu Nhị Cẩu lén đưa đầu ngón tay liếm một chút, ánh mắt sáng lên:
“Mát mát, lạnh lạnh, ăn ngon thật.”
“Thật vậy ạ?”
Triệu Tứ Đản nhịn không được, vội vàng lấy thìa xúc một miếng đưa vào miệng, hắn uốn lưỡi, hai mắt tỏa sáng:
“Nương, cái này gọi là gì? Lúc trời nóng ăn rất mát, con rất thích, khẳng định có thể bán ra tiền.”
Trình Loan Loan nhìn thấy một chậu sản phẩm thất bại, hơi bất đắc dĩ nói:
“Cái này ăn được, nhưng không thể bán được, làm lại một lần nữa.”
Ngô Tuệ Nương không yên nói:
“Nương, có phải con làm không tốt không?”
Từ đầu tới cuối, đều là mẹ chồng nói làm thế nào, nàng ấy tự tay làm từng bước, nàng ấy sợ nhầm lẫn ở bước nào đó làm hỏng việc làm ăn của mẹ chồng.
Trình Loan Loan lắc đầu:
“Không liên quan tới con, do ta quên trong lúc làm phải thêm thứ gì, các con mỗi người ăn một bát trước đi, sau đó chuẩn bị làm bữa tối, ta một mình im lặng suy nghĩ một lát.”
Nàng đi đến sau nhà, thổi ra một hơi, lại một lần nữa tập trung suy nghĩ nhớ lại.
Nhưng đời trước nàng chỉ là đi du lịch, vốn không chú ý tới bột kia là bột gì, cho dù nàng nhớ thế nào đều không nhớ ra.
Đúng lúc Trình Loan Loan đang chán nản thì đột nhiên vỗ lên trán mình một cái:
“Đúng là đồ ngốc.”
Nàng có hệ thống thương thành, trong thương thành có sách, chẳng khác gì bách khoa toàn thư, nàng tiêu tiền mua một quyển sách dạy chế tạo thạch băng không phải là được rồi sao?
Nàng mở thương thành tìm tòi, quả nhiên có sách dạy nấu ăn liên quan đến thạch băng, tám văn tiền là mua được một quyển sách dạy nấu ăn.
Nàng mở sách dạy nấu ăn ra, gợi ý nguyên vật liệu, chế tạo thạch băng cần tăng thêm bột vôi để làm đông, thời đại này hẳn đã có bột vôi, nhưng đại khái thôn Đại Hà không có, nàng có thể mua được trong thương thành, nhưng sau này tay nghề này chắc chắn sẽ giao cho Ngô Tuệ Nương, đến lúc đó Ngô Tuệ Nương tìm bột vôi ở đâu.
Nàng tiếp tục đọc sách dạy nấu ăn, tuy rằng quyển sách dạy nấu ăn này thuận tiện nhưng cũng quá qua loa, vậy mà ngay cả thực phẩm thay thế bột vôi cũng không nhắc tới.
Trình Loan Loan chán nản chống trán, nàng suy nghĩ về đặc tính của bột vôi, đột nhiên nảy ra biện pháp, nếu đổi bột vôi thành tinh bột thì có được không?
Nói làm là làm ngay.
Trình Loan Loan mua một ít bột ngô, bột mì, các loại bột linh tinh thông thường của thôn Đại Hà trong thương thành, sau đó đi ra trước nhà.
Bốn tiểu tử mỗi người đang cầm một chén thạch băng, miệng nhỏ húp từng ngụm, uống một ngụm lại liếm môi một cái, nhìn hơi buồn cười.
“Một chậu to này đều là sản phẩm thất bại, nếu các con uống no rồi, đợi lát nữa sản phẩm thành công ra lò sẽ uống không nổi nữa.”
Trình Loan Loan bật cười lắc đầu:
“Nhân lúc sắc trời còn sớm, cùng nhau lại giúp đi.”
Nàng chia mấy bát hạt thạch hoa ra làm mấy chậu nhỏ, tách ra thêm bột ngô, bột mì, tinh bột vào rồi để vào trong giếng nước.
Trong thời gian chờ đợi, Trình Loan Loan và Ngô Tuệ Nương cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Đồ ăn trên bàn vẫn là rau dại, nấm, không có gì mới mẻ cả, trong nhà thiếu thốn nhất vẫn là thịt, không có lý do quang minh chính đại để ăn thịt.
Cơm tẻ ăn chung với rau dại, nấm xem như là thức ăn đứng nhất của thôn Đại Hà.
Sau khi ăn xong bữa tối, sắc trời tối dần.
Trình Loan Loan đi kiểm tra ba sản phẩm thí nghiệm, thạch băng cho thêm tinh bột đông nhanh nhất, đã có kết cấu sền sệt giống như thạch đông, đợi thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa ước chừng sẽ được.
Nàng đứng dậy đi chuẩn bị nguyên liệu đi kèm, lấy tất cả bát trong nhà ra, một nửa cho thịt sơn trà đã bóc, một nửa cho nước đường đen đã cô lại sền sệt vào, cuối cùng cắt thạch băng đã đông lại thành từng miếng vuông nho nhỏ, một bát cho vào sáu miếng, sau đó vững vàng bỏ vào trong giỏ trúc.
Trong nhà chỉ có tám cái bát, giỏ cũng chỉ có thể để tám bát thạch băng, nàng xách theo giỏ đi ra cổng nhà.
Lúc này cửa ruộng vẫn còn có người.
Lúa khô hạn sắp hai tháng đột nhiên có nước, một vài người trồng trọt lão luyện không nỡ rời khỏi bờ ruộng, cứ đi tới đi lui ở ruộng lúa nhà mình hết lần này tới lần khác, sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Lúc Trình Loan Loan đi qua, không ít người chủ động chào hỏi nàng, đây là chuyện vốn sẽ không xảy ra trước đây.
Nàng xách theo giỏ đi đến nhà lão Triệu, cả nhà người đều đang hóng mát ở trong sân.
“Nương Đại Sơn, con tới rồi.”
Triệu lão thái thái nhìn về phía giỏ trên tay nàng:
“Nấu gì ăn sao?”
Trình Loan Loan gật đầu:
“Không phải mấy ngày trước bảo bọn nhỏ giúp đỡ hái cỏ lồng đèn sao, chính là dùng cỏ đó làm ra, lần đầu tiên làm, cũng không biết hương vị thế nào, nếu mọi người thấy không tồi, ngày mai con lên trấn trên xem thử có người mua không.”
Nàng lấy bát trong giỏ ra, tổng cộng tám bát đặt ở trên bàn, mà nhà lão Triệu có mười hai người, nàng vừa chuẩn bị mở miệng bảo mấy đứa nhỏ đến nhà nàng ăn, cho thêm bột mì và bột ngô sẽ không đưa lên trấn trên bán nhưng hương vị cũng giống nhau, mấy đứa nhỏ qua ăn cũng đủ.
Còn chưa kịp nói ra miệng thì Tôn thị đã nhanh mồm nhanh miệng nói:
“Xuân Hoa, Đông Hoa, các con còn làm gì đấy, còn không mau qua đây bưng bát, chậm là không có đâu.”
Tôn thị nhếch nhếch khóe miệng, đại tẩu cũng quá keo kiệt, bên này mười hai người mà chỉ đưa đến tám bát, vậy có bốn người không kịp ăn, lỡ như lão thái thái không cho nữ hài ăn, vậy hai nha đầu tam phòng của bọn họ một miếng cũng không kịp ăn, tính thế nào cũng đều là tam phòng thiệt thòi.