"Nương, cẩn thận!"
Triệu Đại Sơn xông lại, một chân giẫm vào ruộng đỡ được Trình Loan Loan.
Lúc Triệu Phú Quý chuẩn bị tới đỡ thì lỗ tai của gã bị một cánh tay véo lại.
Phú Quý thẩm véo lỗ tai nam nhân nhà mình, đứng đấy nhìn chằm chằm Trình Loan Loan, nổi giận mắng:
"Hay lắm! Con hồ ly tinh nhà ngươi, ở ngay trước mặt ta cũng dám quyến rũ nam nhân nhà ta. Cha Đại Sơn mới chết một năm, ngươi đã thủ tiết không được, sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy..."
Trình Loan Loan không hề hoang mang đứng thẳng người, nàng cười lạnh:
"Nếu Phú Quý thẩm đã nhắc tới cha Đại Sơn, ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề: Dáng dấp Triệu Phú Quý có đẹp trai như cha Đại Sơn không, Triệu Phú Quý có giỏi giang như cha Đại Sơn không? Còn một vấn đề nữa, ngươi nói xem toàn thân Triệu Phú Quý có điểm nào hơn cha Đại Sơn, gã có gì xứng đáng để ta quyến rũ?"
Nghe xong, sắc mặt của Triệu Phú Quý tái xanh.
Khi còn trẻ, gã cũng được xem như một người tuấn tú lịch sự, nhưng mọi thứ của gã luôn bị Triệu Hữu Kim áp một đầu. Hiện giờ, Triệu Hữu Kim đã chết hơn một năm, vẫn có người đi so sánh gã với một người đã chết!
Người trong thôn vừa được chỗ tốt từ Trình Loan Loan tất nhiên sẽ vì nàng nói chuyện.
"Cha Đại Sơn rất tuấn tú, năm cưới nương Đại Sơn làm cho không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ tan nát."
"Hữu Kim là một người thành thật. Sinh thời Hữu Kim thường xuyên giúp đỡ cô quả lão nhân làm việc, trong thôn chúng ta không ai có thể so được với Hữu Kim."
"Người tốt như vậy sao lại yểu mệnh như thế..."
Trình Loan Loan mấp máy môi.
Trong trí nhớ của nguyên thân có rất nhiều hình ảnh cãi nhau với Triệu Hữu Kim. Phần lớn là do Triệu Hữu Kim ra ngoài giúp đỡ người khác làm việc, sau đó hai người cãi vã ầm ĩ. Triệu Hữu Kim là một người chất phác, giúp người không cần hồi báo mà nguyên thân là một ả phụ nhân tư lợi. May mà Triệu Hữu Kim đi tòng quân vài năm mới trở về được một lần, bằng không thì hai người chỉ sợ sớm đã sống với nhau không nỗi nữa.
Ánh mắt nàng bình thản nhìn về phía mọi người vây xem, nàng nói gằn từng chữ:
"Cha Đại Sơn đối xử với ta rất tốt, tuy hắn đã đi xa nhưng hắn luôn sống trong lòng của ta. Ta không thể nào quên được cha Đại Sơn, cho nên ta sẽ không tái giá. Ngày hôm nay, tại đây, ta tuyên bố ta sẽ thủ tiết cả đời vì cha Đại Sơn."
Kiếp trước, nàng độc thân ba mươi ba năm nên ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, sau lưng thì xì xầm là bà già không ai muốn cưới.
Nhưng kiếp này, nhi tử của nàng đều đã lớn, muốn độc thân thì độc thân, thậm chí có thể đường đường chính chính vịn vào lý do đó để sống độc thân.
Triệu lão thái thái lộ vẻ khó tin.
Thời buổi này quả phụ tái giá tuy hiếm nhưng không phải chưa từng xảy ra. Trong thôn đã có phụ nhân hai ba mươi tuổi, chồng chết, vừa tái giá một cái năm sau liền sinh nhi tử, cuộc sống trôi qua cũng không tệ lắm.
Bà nghĩ, chỉ cần tức phụ lão đại có thể thủ tiết cho lão đại tròn ba năm. Sau ba năm, tức phụ lão đại có tái giá thì Triệu gia có thể tặng nàng một ít đồ cưới.
Ai có ngờ, tức phụ lão đại công khai tuyên bố thủ tiết cả đời!
Loại lời nói này có thể từ miệng tức phụ lão đại nói ra sao?
"Nương Đại Sơn, ngươi còn trẻ đừng suy nghĩ hồ đồ!"
"Chờ bốn tên tiểu tử cưới nàng dâu xong, có gia đình nhỏ của mình thì ngươi chính là người ngoài. Vẫn là nam nhân của chính mình biết nóng biết lạnh."
"Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, trong thôn không có người nào hơn Hữu Kim được. Nương Đại Sơn có ý nghĩ này thì cũng bình thường..."
"Thôn Đại Hà không có thì đi lên thị trấn tìm, hẳn sẽ có người xứng..."
Trình Loan Loan giật giật khóe miệng.
Thanh danh của nguyên thân không tốt thì cũng có lợi, ít nhất mọi người không vội vàng làm mai mối.
Nàng kiên định nói:
"Tâm ý của mọi người ta xin nhận, nhưng ta thật không muốn tái giá, kiếp này sẽ không."
Triệu Đại Sơn giơ nắm đấm:
"Ai dám mai mối cho nương ta, cẩn thận bốn huynh đệ chúng ta đánh đến tận cửa."
Triệu Nhị Cẩu ngăn ở trước mặt Trình Loan Loan:
"Nương ta cả một đời không tái giá, nhớ cho rõ, về sau đừng phạm vào kiêng kỵ của nương ta!"
"Nói thì dễ nghe..."
Phú Quý thẩm kinh thường:
"Người nào không biết ngươi và Triệu Hữu Kim mỗi ngày cãi nhau. Hắn còn sống ngươi chưa từng quan tâm, chết rồi giả vờ thâm tình làm cái gì... Ngươi tái giá hay không, ta không có hứng thú, còn dám dụ dỗ chồng bà, cẩn thận bà cào nát mặt ngươi ra..."
"Tức phụ Phú Quý, ngươi còn có mặt đi nói người ngoài hả?"
Triệu lão thái thái từ trong đám người đi tới:
"Lúc Triệu Phú Quý mới mười mấy tuổi đã thích trêu hoa ghẹo nguyệt, loại người không biết xấu hổ như nó người Triệu gia chúng ta cơ bản là nhìn ngứa mắt! Ngươi có công phu tìm nương Đại Sơn gây sự, còn không bằng trông chừng nam nhân nhà mình, đừng thả ra khiến người khác buồn nôn."
Người vây xem bắt đầu liệt kê từng chuyện xấu mà Triệu Phú Quý từng làm qua.
Sắc mặt của Triệu Phú Quý xanh hơn tàu lá chuối, quay người đi qua đám người.
Phú Quý thẩm cũng tranh thủ theo sau, chửi ầm lên:
"Ngươi cái thứ đáng đâm ngàn đao, bao nhiêu chuyện xấu người người nhìn thấy. Ngươi còn dám đi tìm quả phụ nói chuyện, chuyện xấu của ngươi để toàn thôn dân cười vào mặt ta. Ngươi coi ta là thứ gì, ta làm trâu làm ngựa cho nhà ngươi..."
"Câm miệng!"
Vẻ mặt Triệu Phú Quý dọa người:
"Mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất hết, đừng cản đường ta!"
Phú Quý thẩm đứng trên bờ ruộng hùng hùng hổ hổ mắng nửa canh giờ mới dễ chịu một chút.
Triệu Phú Quý rời khỏi bờ ruộng, đi thẳng vào một cái lều rách nát. Một cánh tay nữ nhân kéo gã vào trong, không bao lâu trong phòng truyền ra tiếng thở dốc nặng nề...
Đám người dần tản đi.
Đám nam nhân làm việc hơn hai ngày về nghỉ, đám phụ nhân thì đi gánh nước tưới tiêu, chuẩn bị trồng ít rau.
Trình Loan Loan đi về phía Triệu lão thái thái cười nói:
"Nương, con muốn nhờ ngài giúp."
Triệu lão thái thái lập tức cảnh giác, đến rồi đến rồi, tức phụ lão đại muốn bắt đầu nói chuyện chính.
Nể tình tức phụ lão đại an phận trong khoảng thời gian này, nể mặt đại nhi tử đã mất. Nếu tức phụ lão đại muốn chuyển về phòng cũ, bà sẽ cố gắng đồng ý đi...
Làm sao Trình Loan Loan biết lão thái thái nghĩ nhiều như vậy, nàng cân nhắc nói:
"Nương, con dự định làm ăn..."
Hai con mắt Triệu lão thái thái trợn tròn.
Làm ăn nên thiếu tiền vốn rồi.
Tức phụ lão đại muốn mượn tiền à!
Năm ngoái nạn châu chấu, năm nay nạn hạn hán, tất cả tiền trong nhà đều đổi thành lương thực. Vì đề phòng ốm đau bệnh tật, trên tay bà chỉ lưu lại năm trăm văn tiền.
Năm trăm văn này là tiền khám bệnh cứu mạng cả nhà, tuyệt đối không cho mượn được.
Nhưng mà nhìn vào đôi mắt trong veo của Trình Loan Loan, Triệu lão thái thái đành thỏa hiệp, thở dài, được rồi cho mượn một trăm văn, không cho lỡ nàng dâu này dây dưa không dứt thì...
"Nương, ta làm buôn bán này có liên quan đến ăn uống. Lần đầu con làm không biết có hợp khẩu vị hay không?"
Triệu lão thái thái bất ngờ hỏi:
"Con nói hỗ trợ chính là để cho ta nếm thử món ăn con nấu ư?"
"Không chỉ một mình nương nếm thử, còn muốn nhờ Nhị thúc Tam thúc Nhị thẩm và Tam thẩm đều thử một lần, sau đó mọi người đóng góp chút ý kiến."
Trình Loan Loan cười nói:
"Đại khái sau hai canh giờ nữa sẽ đưa tới."
Nàng nói xong mới quay người về nhà, thừa dịp trời chưa tối làm cho xong.