Một ngày một đêm rồi lại nửa ngày nữa trôi qua, người làm việc kéo dài từ trên đỉnh núi xuống chân núi.
Một con mương rộng chừng nửa mét kéo dài từ giữa núi đến giữa ruộng, kéo dài ngang dọc đến các ruộng lúa của từng nhà.
Lý chính dẫn người lên núi, đầu mương cách vị trí đầu nguồn khoảng một gang bàn tay. Cái cuốc quan trọng nhất đương nhiên được giao cho lý chính của thôn Đại Hà, có một loại cảm giác nghi thức vô cùng trang nghiêm.
Lý chính nâng cái cuốc lên, mạnh mẽ đào xuống dưới cái nhìn chăm chú của hàng trăm người.
Đất của nơi này rất mềm, không cần dùng quá nhiều sức đã có thể đào ra một cái hố. Dòng nước từ đó chảy ra ngoài, dọc theo kênh mương chảy xuống dưới chân núi.
Trẻ nhỏ vui mừng hoan hô, chạy theo dòng nước chảy xuống chân núi. Nhưng người nào có thể đi nhanh bằng nước chảy, chẳng mấy chốc, nước đã chảy xuống chân núi.
Vô số nông dân mong đợi trông ngóng.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, nước suối tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.
Giống như con rồng khổng lồ màu bạc.
Giống như hy vọng đang phun trào, cuồn cuộn đến.
Rõ ràng chỉ là mương kênh rộng nửa mét nhưng không hiểu sao lại bị phóng đại lên, nhìn như biển rộng với từng con sóng cuồn cuộn lao tới.
Đôi mắt người già trong thôn đều đỏ hoe, nước mắt run run lăn dài trên má.
“Thực sự có nước!”
“Có nước rồi!”
“Lúa được cứu rồi!”
“Sẽ không còn người chết đói nữa!”
Nước chảy vào ruộng lúa bên mương. Mảnh đất vàng khô cằn nứt nẻ kia há miệng hấp thụ dòng nước. Mảnh đất khô khốc điên cuồng uống lấy dòng nước trong. Nước chảy vào ruộng lúa, nhanh chóng chảy vào những vết nứt khô cằn. Sau đó, nước không ngừng chảy vào.
Bông lúa khô héo kia như được tiếp đầy hy vọng. Dưới ánh nắng chói chang, trong gió hè khô nóng, bông lúa nhẹ nhàng đung đưa.
Nông dân đứng trên đê ruộng vui mừng bật khóc.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Trương Vô Lại đã đào một cái lỗ trên bờ ruộng nhà mình. Trong nháy mắt, nước chảy đầy vào ruộng nhà gã.
Có người nhìn thấy cảnh này nhưng trong giây phút xúc động này, chẳng ai muốn đi so đo tính toán với một kẻ bất lương như Trương Vô Lại. Hơn nữa, Trương Đại Cương của Trương gia cũng giúp sức, mặc dù không bằng sức lực thanh niên khỏe mạnh như nhà khác, nhưng tiểu hài tử cũng đã rất cố gắng. Sống cùng một thôn nên mọi người không muốn náo loạn đến mức khó coi.
Trong lúc mọi người hân hoan vui mừng, một âm thanh khó nghe vang lên.
“Mẹ nó! Nước thực sự chảy xuống.”
Người trong thôn đồng loạt quay ra nhìn, chỉ thấy mấy người ở thôn Quế Hoa không biết từ lúc nào đã đứng trong đám người. Một nam nhân còn nhổ một bãi nước bọt vào trong mương.
Lần này thực sự đã khiến đám đông hoàn toàn phẫn nộ.
Chu lão bà đã tám mươi, bảy mươi tuổi, ngày thường đi cũng không vững, vậy mà lúc này lại nhảy lên, đánh một cái vào gáy nam nhân nhổ nước bọt, tức giận nói:
“Ngươi thử nhổ một lần nữa xem?”
Nam nhân vô cùng tức giận:
“Mụ già điên này lại dám đánh ta. Xem lão tử có đánh chết bà không…” Còn chưa dứt lời, hắt ta liền cảm thấy có vô số ánh mắt lạnh như băng nhìn qua. Nam nhân cúi đầu, thấy có rất nhiều người vây xung quanh.
Những người này đều là những thanh niên lao động cường tráng, cơ bắp chắc nịch. Mười mấy người đứng cùng một chỗ trong giống như núi lớn hùng vĩ.
Nam nhân kia còn chưa kịp nuốt lại lời còn đang nói dở thì đã vội cong chân bỏ chạy. Mấy người của thôn Quế Hoa cũng nhanh chóng chạy theo sau. Một lúc sau liền biến mất ở cửa thôn.
Lý chính lúc này mới chắp tay sau lưng đi xuống, sắc mặt nghiêm túc nói:
“Phải đề phòng mấy tên khốn ở thôn Quế Hoa, loại chuyện đầu độc này chắc chắn là chuyện chúng có thể làm được!”
Trình Loan Loan mở miệng:
“Ta cảm thấy đội tuần tra phải tiếp tục bảo vệ nguồn nước trên núi, bảo vệ lúa trên đồng và bảo vệ lương thực cho từng nhà.”
Trước đây, có người cảm thấy thành lập đội tuần tra chính là rảnh rỗi kiếm chuyện làm. Nhưng hôm nay, người của thôn Quế Hoa ngang nhiên xông vào thôn Đại Hà, còn nhổ bậy vào kênh mương. Chuyện này khiến mọi người vô cùng tức giận, vậy nên lần này mọi người đều đồng ý chuyện thành lập đội tuần tra.
Lúc này, hầu như mọi người dân trong thôn đều có mặt, thanh niên trai tráng cũng có mặt. Vậy nên, không tốn sức đã chọn được người tuần tra mỗi ngày.
Mà nước trong ruộng lúa cũng dần dần nhiều hơn.
Một tầng nước nhàn nhạt phản chiếu bông lúa vàng xanh, phản chiếu trời xanh nắng gắt, còn phản chiếu từng người từng người đứng trên bờ đê. Làn nước này giống như một làn gió mát thổi tan mây mù tích tụ trong lòng suốt hơn hai tháng qua của hàng ngàn người dân trong thôn Đại Hà. Bầu không khí lúc này vô cùng tốt.
Chu lão bà kéo tay Trình Loan Loan:
“Nương Đại Sơn, may mà có con. Nếu không có con thì năm nay mụ già này đã chết đói từ lâu rồi!”
Tức phụ lý chính xoa đôi mắt đỏ hoe:
“Nương Đại Sơn, lúc trước ta hiểu lầm cháu. Bây giờ ta mới biết, cháu là người tốt. Chuyện về ngọc măng cũng nói cho mọi người biết, phát hiện ra nguồn nước cũng không hề giấu giếm. Người tốt như cháu vậy mà phải thủ tiết…” Vương thẩm cũng mở miệng:
“Nương Đại Sơn, bên nhà mẫu thân ta có một người ca ca đã góa vợ, năm nay ba mươi bốn tuổi, biết làm ruộng. Ngày mai nếu ngươi có thời gian, ta…” Triệu lão thái thái đứng trong đám người có vẻ mặt phức tạp.
Năm ngoái lão đại mới chết, thế mà năm nay đã có người làm mai cho tức phụ của lão đại. Mặc dù tức phụ của lão đại không tốt, nhưng dù gì cũng là người của Triệu gia bọn họ. Nếu thực sự muốn tái giá thì sẽ không còn quan hệ gì với Triệu gia nhà bọn họ nữa… “Mẹ chồng của ngươi là một người thấu tình đạt lý, chắc chắn sẽ không ngăn cản ngươi đi tái giá, bốn nhi tử của ngươi chắc chắn cũng không dám nói gì.”
Một phụ nhân nhiệt tình vỗ ngực nói."
Không có Triệu đại tẩu thì thôn Đại Hà chúng ta cũng sẽ không có ngọc măng và kênh mương. Chuyện tìm nam nhân cho Triệu đại tẩu cứ giao cho ta.”
Trình Loan Loan im lặng.
Có thể cảm ơn nàng, nhưng xin đừng làm mai cho nàng?
Nàng nở nụ cười giả lả:
“Một mình ta cũng rất tốt… Cái kia, lúc này không phải có thể dẫn nước vào ruộng sao? Vừa hay có thể trồng một ít rau sau nhà và trước sân. Nhà các ngươi ai có loại rau gì có thể cho nhà chúng ta vay một ít không?”
Vương thẩm tiếp lời:
“Nhà ta có một ít hạt giống cải trắng, để ta chia cho ngươi một ít.”
Tức phụ lý chính nói:
“Cháu có thích cần tây không? Nếu thích thì qua nhà chúng ta lấy một ít.”
Thành công chuyển đề tài, Trình Loan Loan thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng thành công vay được hạt giống cải trắng, cần tây, rau muống, bí đao, hẹ và đậu… Đây đều là những loại rau phù hợp trồng vào mùa hè oi nóng. Bởi vì năm nay hạn hán không có nước, trong thôn không có nhiều người trồng rau. Lúc này Trình Loan Loan nhắc đến cái này, tất cả mọi người cũng vội vàng trở về gieo hạt, mùa thu và mùa đông có thể ăn rau củ tươi ngon.
Nàng cười cảm ơn mọi người. Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ, hình như không có ớt, cũng không có cà chua, súp lơ, hành tây, khoai tây,… Thật đáng tiếc khi trên bàn ăn lại thiếu đi những món ngon này.
Trong khi nàng đang đăm chiêu thì có một bóng đen phủ lên người nàng.
Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Phú Quý trong thôn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng:
“Triệu đại tẩu, hạt giống nào nhà ta cũng có, ngươi muốn đến nhà ta xem không, thích cái gì thì lấy cái đấy…” Hắn vừa nói vừa vươn người về phía trước.
Trên bờ ruộng đều là người, người chen người, hắn chen qua cũng không khiến ai chú ý.
Trình Loan Loan cảnh giác lùi về phía sau nhưng lại bước hút, thiếu chút nữa ngã vào trong ruộng lúa đầy nước… Triệu Phú Quý đứng gần đó, vội vàng đến đỡ nàng…