Kiệt sức tột cùng.
Phẫn nộ đến cực điểm.
Trong lòng mọi người đều sinh ra một loại cảm giác bất lực.
Nỗ lực lâu như vậy, trong lòng ôm lấy niềm hy vọng to lớn như vậy, ngay lập tức mọi thứ đều trở về con số không.
"Từng người một ở đây, nản lòng cái gì chứ?!"
Lý chính nghiêm mặt mắng, "Các ngươi đều là trụ cột ở trong nhà, nếu các ngươi ngã xuống rồi thì người trong nhà có thể dựa vào ai đây? Khi gặp phải vấn đề gì khó thì nên nghĩ cách giải quyết! Tảng đá lớn chúng ta không giải quyết được, chẳng lẽ đến cái cây ở đằng kia cũng không giải quyết nổi sao? Ngày mai mọi người cùng nhau chặt cây mất ba đến năm ngày, ta không tin là không thông nổi con đường đó!"
Mọi người nhìn về phía rừng cổ thụ đằng kia.
Ban đêm có gió thổi qua, những ngọn đuốc tỏa sáng phản chiếu bóng cây làm cho những cái cây vốn đã cao nay còn cao hơn, đâm thẳng vào trong bầu trời tối thui.
Tất cả mọi người đều trầm mặc không phải vì nản lòng mà là vì chuyện này quá khó để hoàn thành, chặt cây thì đương nhiên là có thể chặt, nhưng chỉ với ba đến năm ngày thì là điều không thể, chí ít cũng phải nửa tháng mới có thể hoàn thành, nhưng nếu như vậy thì đến nửa tháng sau lúa đều chết cả rồi, đào mương còn có ích gì?
Trình Loan Loan đứng ở bên cạnh tảng đá, lúc này đột nhiên trong đầu nàng hiện lên một điển tích, Đại Vũ trị thủy.
Rõ ràng là hạn hán, sao nàng lại đột nhiên nghĩ đến việc trị thủy chứ?
Nàng nhớ đến lúc trước trong tiết Ngữ Văn, giáo viên đã từng kể cho cả lớp nghe về câu chuyện Đại Vũ trị thủy, việc đào mương dẫn nước giống hệt với những gì họ đang làm lúc này.
Hình như Đại Vũ cũng gặp rắc rối, dường như là có liên quan đến đá.
Trình Loan Loan cố gắng nhớ lại, nàng đi đi lại lại rồi giẫm lên một tảng đá sau đó nàng nhìn thấy có ngọn đuốc được giơ cao.
Có một số nữ nhân tùy ý ném đuốc ở ven đường, nghiêng người nói chuyện với lý chính, vừa vặn có một hòn đá ở bên cạnh ngọn đuốc, bị lửa đốt đến đỏ rực.
Trong mắt nàng đột nhiên sáng lên:
"Lý chính thúc, ta biết phải làm như thế nào rồi."
Mọi người đồng thời quay sang nhìn, có người nghi vấn, có người trào phúng thế nhưng tất cả mọi người đều mệt mỏi đến tột cùng nên không một ai lên tiếng.
Lý chính như nắm được cọng rơm cứu mạng:
"Nương Đại Sơn, ngươi mau nói đi."
"Cha của Nê Thu, cha của Thiết Trụ, mọi người lấy tất cả ngọn đuốc qua đây, sau đó đặt lên tảng đá lớn rồi nung chúng."
Trình Loan Loan nói ra đâu vào đấy:
"Sau đó cử thêm bốn người lên xách mấy xô nước xuống đây."
Những nam nhân đã mệt mỏi đến mức không thể động nữa rồi, vậy nên chúng phụ nhân đã chủ động thay họ gánh vác trách nhiệm gánh nước.
Năm sáu phụ nhân cùng nhau lên núi, chưa đầy nửa giờ sau đã xách mười xô nước xuống, tảng đá lớn lúc này đã cháy đỏ rực, người đứng ở bên cạnh đều toát mồ hôi vì nóng.
Trình Loan Loan dùng tay kiểm tra nhiệt độ nước, nước suối nửa đêm mát lạnh sảng khoái là phù hợp nhất.
Nàng mở miệng nói:
"Mọi người đồng loạt đổ nước lên đá rồi nhanh chóng lùi về sau, lùi càng xa càng tốt."
"Ào!"
Mười xô nước được đổ cùng lúc lên tảng đá đã được nung nóng.
Lốp bốp!
Tảng đá lớn đột nhiên phát ra tiếng vỡ vụn, bốn năm vết nứt xuất hiện ở giữa tảng đá.
Vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt của mọi người.
Những nam nhân kiệt sức lập tức tràn đầy sức lực, bọn họ quay đi kiếm củi:
"Làm lại lần nữa!"
Nung đá, dội nước, cứ thể lặp đi lặp lại bốn lần.
Tảng đá lớn vỡ ra và trở thành những viên đá nhỏ sau nhiều lần giãn nở và co lại vì nhiệt, con mương này liền thông rồi.
Mà lúc này, đã là giờ sửu rồi, trời sẽ sáng sau hai canh giờ nữa.
"Mọi người trở về nghỉ ngơi đi!"
Lý chính phấn khởi nói, "Ngày mai sau giờ ngọ, mọi người lại tập hợp ở đây!"
Đêm đó, những nam nhân kiệt sức chìm vào giấc ngủ cho đến lúc mặt trời lên cao mới dậy.
Trình Loan Loan cùng Ngô Tuệ Nương thu thập hạt hoa thạch ở trong sân, bóc quả lồng đèn ra rồi lấy hạt cho vào giỏ.

Ngô Tuệ Nương thật sự rất hiểu kỳ:
"Nương, thứ này thực sự có thể dùng để làm điểm tâm sao?"
Trình Loan Loan liếc nhìn cái giỏ, hai cân quả lồng đèn có thể bóc ra được nửa cân hạt thạch, ở đây tổng cộng có thể bóc ra được khoảng năm cân.
Nàng dừng động tác:
"Ngâm những hạt đã bóc vỏ này ở trong nước đun sôi để nguội một lúc."
Ngô Tuệ Nương ngay lập tức đứng dậy đi đun nước rồi để nguội, sau đó để những hạt này vào một cái bát nước nhỏ rồi ngâm trong đó.
Thứ này cần ngâm ở trong nước lâu một chút thì lúc sau làm sẽ dễ dàng hơn, Trình Loan Loan cất hạt thạch, đứng dậy chuẩn bị bữa trưa cho mấy nhi tử trong nhà, ăn trưa xong còn phải lên núi để tiếp tục đào mương.
Trong khi nàng đang bận rộn với công việc của mình thì nghe thấy tiếng Triệu Tứ Đản hét lên từ phía sau:
"Đại Hồng thối, sao ngươi lại bắt nạt Nhị Hoàng!"
Triệu Tứ Đản vội vàng chạy tới, nhấc con gà trống lớn đang cưỡi lên Nhị Hoàng, con gà trống lớn liền tức giận kêu cục tác.
Trình Loan Loan im lặng.
Rất giỏi, con đã tự tay phá hỏng cơ hội trứng gà biến thành gà con rồi đó.
Nàng bỏ lại công việc của mình, đi ra giải cứu gà trống Đại Hồng, sau đó nghiêm túc nói:
"Tứ Đản, không phải là con muốn có gà con sao?"
Triệu Tứ Đản chớp mắt rồi gật đầu:
"A nãi nói có gà trống là được rồi, nhưng Đại Hồng luôn bắt nạt Nhị Hoàng, nương, chúng ta hãy giết luôn Đại Hồng rồi nấu canh đi...."
Hắn không khống chế được nước miếng đang chảy xuống của mình.
Con gà trống lớn nhanh chóng bay đi cùng với tiếng đập cánh thật mạnh.
Trình Loan Loan chịu thua luôn rồi.
Nàng mua con gà trống là để nó ấp trứng, nếu như chỉ vì để ăn thì nàng cần gì phải bỏ ra tám mươi văn tiền, một số tiền lớn như vậy cơ chứ, à không, là bỏ ra một trăm sáu mươi văn tiền mới đúng.
Nàng dịu dàng nói:
"Đại Hồng không phải là đang bắt nạt con gà mái đâu, nó là đang muốn làm bạn với con gà mái đó, ví dụ như nhị ca và tam ca thường xuyên bắt nạt con, con cũng không bị đánh chết mà ngược lại quan hệ của con với nhị ca tam ca đều rất tốt, có đúng không?"
Triệu Tứ Đản nghiêng đầu thỏa hiệp:
"Được rồi, hình như là như vậy, vậy con sẽ không quản nữa ha?"
Trình Loan Loan gật đầu:
"Chuyện này tiểu hài tử không cần quản, đợi sau này nở ra gà con đi...."
Nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy bốn hài tử đứng ở cửa sân, bốn hài tử tầm bảy tám tuổi đang đi tới đi lui không dám tiến vào.
Triệu Đại thẩm mang tiếng xấu là ngược đãi chính con ruột của mình, những hài tử này sợ đi vào xin trứng sẽ bị đánh.
Trình Loan Loan nói:
"Tứ Đản, đến chuồng gà mò xem có bao nhiêu quả trứng."
Đây chính là công việc mà Triệu Tứ Đản thích nhất, hắn lập tức chạy đến chuồng gà mò thử sau đó liền kinh ngạc kêu lên:
"Nương, hôm nay có thêm bốn quả trứng!"
Trình Loan Loan đưa bốn quả trứng cho bốn hài tử đang đứng phía trước:
"Giữ chúng cẩn thận, đừng làm rơi xuống đất, sẽ vỡ đấy."
Bốn hài tử vui vẻ cười nói:
"Cảm ơn Triệu Đại thẩm."
Tâm trạng của Trình Loan Loan cũng trở nên vui vẻ, hài tử là sinh vật đơn thuần nhất trên đời, ở chung với chúng không có chút áp lực nào.
Ngô Tuệ Nương đang nhào bột, sau đó cán mỏng vỏ bánh để chuẩn bị làm há cảo.
Tối hôm qua Tứ Đản đã đào được không ít cây tể thái nên hôm nay cả nhà sẽ ăn há cảo cây tể thái.
Chỉ tiếc là không có thịt lợn, nếu bỏ một ít thịt lợn vào cùng với cây tể thái, đó mới thật sự ngon.
Mong muốn kiếm tiền của Trình Loan Loan càng ngày càng mãnh liệt, thạch băng nhất định phải nhanh chóng làm ra, đây là đồ kiếm ra tiền ở ngoài, bạc kiếm được muốn mua gì thì mua, không ai có thể nói được gì.
Buổi chiều, lý chính dẫn một nhóm người lên trên núi.
Ngoài sức lao động ra thì nữ nhân ở trong thôn cũng tự mình lên núi giúp đỡ, đào mương không có nhiều dụng cụ nên bọn họ sẽ đi xem xem nơi nào có những tảng đá lớn trước rồi sau đó dùng phương pháp đêm qua làm cho những tảng đá đó nổ tung.
Ngay cả hài tử cũng rất hăng hái, người đi nhặt củi, người gánh nước, tiến độ công việc cũng nhanh hơn rất nhiều.
Trình Loan Loan nhìn thấy Trương Đại Cương ở trong đám hài tử, là hài tử muốn cướp con thỏ của Tứ Đản cũng chính là con trai của Trương Vô Lại.
Trương Vô Lại là tên lười biếng nhất ở trong thôn, gã là người duy nhất không tham gia vào việc đào mương, không ngờ đứa nhi tử này của gã lại chủ động đến giúp đỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play