Mặt trời dần dần ngả bóng.
Bầu trời lấp lánh ánh sao, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên khắp khu rừng.
Lý chính sai chúng phụ nhân đi đốt đuốc trên núi để soi sáng cho những người đào mương, những ngọn đuốc nối thành một hàng dài, giống như một con rồng lửa chiếm cứ trên ngọn núi phía đông.
Trình Loan Loan cầm đuốc đứng trong đám đông, giọng nói trong đầu không ngừng vang lên.
[ Ting! Phát hiện cây Thiên ma hoang dại thiên nhiên!].
Cô phát hiện trong mương có thứ gì đó, hình như là cây Thiên ma hoang dại nhưng ánh sáng không đủ tốt nên cũng không thấy rõ, cho dù thấy rõ thì lúc này cũng không phải lúc thích hợp để xuống mương đào lấy nó.
[ Ting! Phát hiện cây Tể thái tự nhiên!].
Từ trong mương đào lên rất nhiều cây tể thái, cây tể thái chỉ mấy văn tiền một cân, rể cây tể thái quý hiếm hơn một chút, hơn hai mươi văn tiền một cân.
Trình Loan Loan vô cùng bình tĩnh đứng bên cạnh, hiện tại trong tay nàng có 119 lượng lẻ 560 văn tiền, đây là một khoản tiền khá lớn, loại tài sản không thể đưa ra ngoài ánh sáng này không cần phải tích góp quá nhiều, hiện tại vấn đề mấu chốt nhất lúc này là làm sao để số bạc này có thể lộ ánh sáng một cách hợp tình hợp lý.
Nàng muốn mua đất, muốn xây dựng một căn nhà trước khi mùa đông tới.
[ Ting! Phát hiện hạt hoa thạch hoang dại thiên nhiên].
Trình Loan Loan nhíu mày, hạt hoa thạch là cái gì, nàng chưa từng nghe qua.
Nàng nhìn về phía giao diện mờ ảo, bên trên là một loại cây màu xanh, rễ màu tím đen, lá có hình trái tim, bên trên có không ít quả giống như đèn lồng.
Thứ này, nàng đã từng nhìn thấy, ở hiện tại gọi là hạt hoa thạch, là nguyên liệu làm thạch băng.
Hồi đó nàng thích đi du lịch, từng đi qua Tín Dương, thạch băng là đặc sản của Tín Dương, một danh lam thắng cảnh chuyên trồng thứ cây này, du khách sẽ được mời tự tay làm một bát thạch băng, nàng vẫn nhớ mang máng cách làm… Trong đầu Trình Loan Loan lập tức nảy ra một sáng kiến.
Vừa vặn đang nghĩ làm thế nào để lấy tiền một cách chính đáng, việc làm ăn kiếm tiền này liền đưa tới cửa.
“Nơi này có thật nhiều cỏ lồng đèn!”
Giọng nói phấn khích của Triệu Tứ Đản truyền đến, “Chúng ta thi xem ai hái được nhiều cỏ lồng đèn nhất đi.”
Một đám tiểu tử mới lớn bắt đầu điên cuồng hái cỏ lồng đèn, sau khi hái xong còn tuỳ tiện vứt xuống đất dùng chân giẫm lên, Trình Loan Loan đau lòng muốn chết.
Nàng cầm đuốc đi qua nói với các con, “Ai có thể hái giúp ta một cân cỏ lồng đèn thì ta sẽ thưởng cho người đó một quả trứng.”
Vừa nghe thấy lời này, Triệu Tứ Đản trở nên nóng vội:
“Nương, con làm con làm, tất cả trứng gà để cho con.”
Trình Loan Loan bật cười:
“Chỉ cần con có thể hái một cân, cũng sẽ được thưởng trứng gà.”
Vương thẩm tò mò nói:
“Nương Đại Sơn, ngươi cần mấy cây cỏ lồng đèn này để làm gì, thứ này gà cũng không ăn được.”
“Ta mơ hồ nhớ khi còn rất nhỏ, bà ngoại ta dùng cỏ lồng đèn làm ra món ăn vặt rất ngon.”
Trình Loan Loan nói dối không đỏ mặt."
Dù sao trên núi có nhiều cỏ lồng đèn như vậy, hái một chút mang về xem sao, ngộ nhỡ có thể làm ra thì sao?”
Vương thẩm một chữ cũng không tin, nhưng nghe thấy hái cỏ lồng đèn có thể đổi lấy trứng gà, loại chuyện tốt như vậy chắc chắn không thể bỏ qua. Nàng ấy vội vàng vẫy vẫy tay, gọi mấy đứa nhỏ đang đi dạo trên núi tới:
“Đại Mạch Tiểu Mạch, Nê Thu, các con mau tới giúp Triệu thẩm hái cỏ đèn lồng, càng nhiều càng tốt.”
Mấy phụ nhân bên cạnh nghe thấy cũng vội vàng gọi hài tử của mình tới.
Các nàng đều nghe nói, mấy ngày trước Triệu đại tẩu tử lên núi nhặt được hai con gà mái lớn cùng một con gà trống lớn mang về, hai con gà mái hoang kia đẻ trứng rất nhiều, một ngày đẻ bốn quả, không sợ Triệu đại tẩu tử không có trứng gà.
Mấy tiểu tử vốn đang đào rau dại mua vui, bây giờ đều chạy đi hái hạt hoa thạch.

“Triệu đại thẩm, như vậy đã đủ một cân chưa?”
“Triệu đại thẩm, ta với đại tỷ hái được tổng cộng một sọt, người xem có thể đổi được mấy quả trứng gà?”
“Ta cũng hái được một giỏ, nương ta nói là hai cân, có phải có thể đổi lấy hai quả trứng gà không?”
Trình Loan Loan nhìn trước mặt mình, ba bốn cái sọt, bảy tám cái giỏ, còn có hơn mười cái túi, tất cả đều là hạt hoa thạch, nhìn trực quan ít nhất cũng hơn hai mươi cân.
Sức lao động của nhóm hài tử này thật đáng kinh ngạc, xem ra về sau nếu có loại công việc này có thể trực tiếp thuê mấy hài tử trong thôn.
Nàng gọi Triệu Tam Ngưu tới, bảo tiểu tử này hỗ trợ chuyển hạt hoa thạch trở về, sau lưng đeo một cái sọt, phía trước cũng đeo một cái sọt, tay trái tay phải mỗi bên cầm bốn cái giỏ, còn lại thì cho Triệu Tứ Đản xách, hai huynh đệ thu hoạch được khá nhiều để mang xuống núi.
Trình Loan Loan cười nói với đám hài tử trước mặt:
“Một ngày gà mái nhà chúng ta chỉ có thể đẻ được bốn quả trứng, cho nên một ngày chỉ có thể có bốn người đến lĩnh trứng gà, vậy nên để những hài tử nhỏ hơn đến lĩnh trứng trước, được không?”
Vương Đại Mạch rất hiểu chuyện:
“Cháu sẽ lấy cuối cùng.”
Vương Tiểu Mạch cũng gật đầu:
“Cháu cũng sẽ lấy cuối cùng.”
Chu Hổ Tử liếm môi:
“Vậy thì cháu cũng sẽ chờ đến ngày cuối cùng.”
Trình Loan Loan còn tưởng phải tốn rất nhiều nước bọt, không nghĩ tới mấy tiểu tử hiểu chuyện này lại chủ động khiêm tốn như vậy.
Nàng tủm tỉm cười nói:
“Vậy sau này nếu thẩm cần hái cỏ lồng đèn lại đến tìm các cháu.”
Một quả trứng đổi một cân hạt hoa thạch thật sự là quá hời.
Nếu trong thời đại này thạch băng có thể bán được tiền, nàng không ngại tăng lên thành hai quả trứng cho mấy đứa nhóc này.
Bóng đêm dần dần bao phủ.
Một vài đứa trẻ không thể chịu đựng được đã theo ca ca tỷ tỷ trong nhà xuống núi, chúng phụ nhân vẫn ở trên núi cầm đuốc.
Trình Loan Loan vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu, thỉnh thoảng đưa cho bọn họ một ít nước uống, mặc dù không phải là hài tử do mình sinh ra nhưng nàng vẫn có chút đau lòng.
Lý chính cũng ở lại cùng mọi người đồng cam cộng khổ, dù sao tuổi ông cũng đã lớn, hai mắt gắng gượng đến đỏ hoe, đứng trên tảng đá lớn cao giọng cổ vũ:
“Đào thêm ba trượng nữa rồi nghỉ, mọi người cố gắng lên!”
Mọi việc đang diễn ra rất suôn sẻ.
Vào thời điểm sắp kết thúc công việc, đột nhiên có sự cố xảy ra.
Vương Vĩnh Thành đâm xẻng xuống đụng phải một vật cứng, lúc trước không phải chưa từng gặp trường hợp này, trên núi đá nhiều, đụng phải vật cứng là chuyện rất bình thường, dịch sang bên cạnh, hất tảng đá ra ngoài là được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát.
Vương Vĩnh Thành đổi vị trí tiếp tục đào, vẫn đụng phải vật cứng, xem ra tảng đá này có hơi lớn.
Hắn liên tiếp di chuyển vài bước vẫn không được, tảng đá này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Bên này gặp cản trở, toàn bộ quá trình đều bị ảnh hưởng, một đám trưởng lão xúm lại vây quanh, dùng xẻng ra sức đào, kết quả đào ra tận năm trượng.
Năm trượng, vậy tảng đá này có thể lớn chừng mười sáu thước, điều đó tương đương với một khối đá mà không thể dùng sức người di chuyển.
Sắc mặt Trình Loan Loan có chút nghiêm túc.
Nếu đào mương ở hiện đại gặp phải tảng đá lớn sẽ dùng máy móc phá vỡ, nhưng ở thời đại này không có máy móc, toàn bộ đều dựa vào sức người, căn bản không thể dời đá đi.
Đường vòng cũng không được, bởi vì phía đông có vách đá, phía tây là một rừng cây cổ thụ, mỗi cây đều rất lớn, ít nhất phải ba người mới có thể ôm hết, để chặt những cây này căn bản không phải là điều dễ dàng.
Những người làm việc mệt mỏi cứ nghĩ rằng đã sắp thấy ánh sáng nhưng hoá ra khó khăn chỉ mới bắt đầu.
Một tia oán giận lan truyền trong đám đông, sau đó chuyển thành âm thanh lên án.
“Ta đã nói rồi, Triệu đại tẩu tử là chỉ là một phụ nhân thiếu hiểu biết, không biết tại sao cứ phải nghe lời nàng ta.”
“Nhị Cẩu Tử mới bao nhiêu tuổi, lời nó nói có thể nghe theo sao, làm sao có thể bảo cả thôn đi đào mương?”
“Một khối đá lớn như vậy, đến Thiên Vương lão tử cũng không có cách nào, lý chính, mau nghĩ cách đi!”
“Còn có thể có cách gì, mau trở về tắm rửa rồi đi ngủ đi, hoa màu ở ruộng cứ để như vậy đi, hơn nữa không chỉ có thôn mình hạn hán, mọi người cùng nhau chết đói…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play