Lao động trai tráng trong thôn Đại Hà ước chừng khoảng hơn bốn trăm người, một đám người chậm rãi khiêng cuốc, xẻng và các loại công cụ lên núi.
Bắt đầu khởi công từ vị trí cách nguồn nước ba trượng, lộ trình quy hoạch đã sớm đề ra. Đầu tiên sẽ phân ra năm mươi người phụ trách chặt cây, san bằng mặt phẳng, những cây đại thụ thì chặt hết, những tảng đá lớn thì nghĩ biện pháp di dời, thông báo rõ ràng quy trình quy hoạch.
Còn lại ba trăm người sẽ chia làm hai tổ, thay phiên nhau đào cống rãnh, hai người hợp tác với nhau đào một trượng.
Một canh giờ sẽ thay phiên nhau một lần, để những người tham gia đào mương không bị mệt đến mức kêu than.
Còn nhóm phụ nhân và bà tử trong thôn thì gánh thùng lên núi lấy nước, mỗi lần lấy hai thùng trở về, nếu dùng tiết kiệm thì có thể dùng trong một ngày cũng không thành vấn đề.
Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu cùng làm việc với mọi người ở bên trong, nhóm phụ nhân đi qua bên người Nhị Cẩu, không khỏi dừng chân trêu ghẹo vài câu.
"Ta xem đứa nhỏ Nhị Cẩu tử này lớn lên, trước đây còn lôi thôi lếch thếch, nước mũi chảy dài, vậy mà trưởng thành lại thông minh như vậy, về sau khẳng định có tiền đồ."
Triệu Nhị Cẩu im lặng.
Mấy chuyện cũ nhếch nhác đó có thể đừng nhắc lại được không, hắn không cần mặt mũi hay sao chứ?
"Nhị Cẩu tử, năm nay ngươi đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, chuyện vợ con thế nào, có muốn thẩm mai mối cho ngươi hay không?"
Triệu Nhị Cẩu:
"... Không, không cần đâu."
"Nhị Cẩu tử, nhà mẹ đẻ ta có đứa chất nữ năm nay mười lăm tuổi, bộ dáng vô cùng thanh tú, ngày mai ta dẫn nàng tới đây cho ngươi xem mặt."
"Chất nữ nhà mẹ đẻ của ngươi không tốt, làm việc lười biếng. Còn khuê nữ nhà ta rất chịu khó, Nhị Cẩu tử, khuê nữ nhà ta và ngươi có quen biết nhau, tên là Thúy Hoa, bây giờ ta sẽ kêu con bé lên đây..."
Đám phụ nhân nhiệt tình khiến cho Triệu Cẩu tử cảm thấy kinh hãi, không phải hắn chỉ đứng trước mặt toàn bộ mọi người trong thôn nói vài câu thôi sao, chỉ vậy thôi đã được hoan nghênh rồi?
Hắn khô khan nói:
"Nhà của ta nghèo nàn, cưới vợ rồi chỉ có thể nằm ngủ trên đất, sợ là sẽ khiến cô nương nhà người ta ủy khuất, tạm thời còn không tính đến chuyện này, đa tạ các vị thẩm thẩm đã nhớ đến ta..."
Hắn vừa nói xong, vài người đầu óc choáng váng, đại thẩm đó rốt cuộc cũng nghĩ tới, cho dù Triệu Nhị Cẩu có thông minh hay có tiền đồ thì cũng không được, ai bảo thân nương của hắn là Triệu Trình thị cơ chứ! Tuy nói Triệu Trình thị bây giờ so với trước kia không giống nhau, nhưng rất khắc khe. Nàng ta khắc nghiệt với con dâu, điều này trong thôn không ai không biết, vẫn là không nên để chất nữ không biết làm việc nhà của mình qua đó chịu khổ thì hơn...
Vài vị thím xách thùng nước lên núi múc nước, vừa mới đi được vài bước, đột nhiên nhìn thấy phía trước ở trong rừng có vài người đang lén lút.
"Bên kia hình như là mấy người thôn Quế Hoa."
"Người thôn Quế Hoa lại đến nữa rồi, bọn họ muốn làm gì, có phải muốn cướp nước của thôn Đại Hà chúng ta không?"
"Ai đó mau chạy đi, trở về thông báo cho lý chính."
Dưới chân núi, lý chính đang nói chuyện với Trình Loan Loan dưới tán cây hòe trong thôn.
Trên mặt đất, có những hình vẽ quanh co khúc khuỷu, đây đúng là sơ đồ đào cống rãnh, xung quanh đều có ký hiệu.
Trình Loan Loan cầm nhánh cây vẽ ở phía trên một đường:
"Nơi này làm một cái cửa khẩu, sau khi lấy đủ nước cho ruộng lúa, chúng ta sẽ dùng một tảng đá để chắn ngang con mương, đến khi cần sẽ dời tảng đá này đi."
Lý chính gật đầu liên tục:
"Cũng không biết sau khi đào được mương thì có thể sử dụng được bao nhiêu năm?"
Trình Loan Loan cố gắng nhớ lại những kiến thức ở đời trước, chậm rãi mở miệng:
"Bùn đất sau khi bị thấm nước sẽ trở nên mềm hơn, lâu ngày mương rạch sẽ bị dính đầy bùn đất, đến lúc đó con mương này đương nhiên sẽ không dùng được nữa. Chúng ta có thể kê thêm tảng đá ở trên mương được không? Nếu vậy bùn đất bên cạnh sẽ không thể lấp đi con mương."
Hai mắt Lý chính sáng ngời:
"Nương Đại Sơn, chủ ý này của ngươi tốt lắm, ta đi lên núi một chuyến."
"Từ từ đừng vội."
Trình Loan Loan vội hỏi. "Hiện tại vấn đề mấu chốt chính là dẫn nước xuống dưới, chuyện tìm đá kê mương có thể chờ tới mùa đông nhàn rỗi rồi hẳn sắp xếp người đi làm..."
"Nói phải nói phải!"
Lý chính lại ngồi xuống, tò mò hỏi. "Nương Đại Sơn, sao ngươi biết nhiều như vậy?"
Trình Loan Loan khó khăn ho khụ khụ:
"Trước đây ta ở nhà bà ngoại, ông ngoại của ta là một người nông dân có kinh nghiệm, mỗi khi trời mưa to, ông ngoại ta đã đào mương để dẫn nước đi, ta cũng chỉ dựa vào bức họa hồ lô này mà học theo..."
Mẹ ruột của nguyên thân là Trình lão thái thái từ một thị trấn khác đến thôn Trình gia, sau đó bà từ thôn Trình gia gả đến thôn Đại Hà, ông ngoại bà ngoại trong miệng nàng không biết đã qua đời được bao nhiêu năm, nói vòng vo nhiều như vậy, bất luận sau này phát sinh chuyện gì nàng cũng có thể đổ lên người ông ngoại bà ngoại, không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện.
Khi hai người đang nói chuyện, Triệu Thiển Căn chạy nhanh tới, thở hổn hển nói:
"Lý chính thúc, không tốt rồi, người thôn Quế Hoa lại tới nữa."
Lý chính cau mày, lập tức cười lạnh một tiếng:
"Ngọn núi này là của thôn Đại Hà, nước trên núi đương nhiên cũng là của chúng ta, thêm nữa, ngọn núi này cách thôn Đại Hà gần hơn, chúng ta đã tập hợp bốn năm trăm người cùng đào mương. Lý chính của thôn Quế Hoa mấy năm nay làm không ít chuyện khiến người khác khinh thường, người trong thôn cũng sẽ không cam tâm tình nguyện lên núi làm việc đào mương."
Tuy nói là nói vậy, nhưng Lý chính vẫn quyết định lên núi một chuyến.
Trình Loan Loan về đến nhà, Ngô Tuệ Nương đã làm rất nhiều bánh bột ngô từ rau dại và kiều mạch, đặt ở trên bàn, ở giữa bánh còn nhét nửa quả trứng chim.
Nàng mang hai giỏ bánh lên núi, đi được hai phần ba đoạn đường đã nhìn thấy hai nhi tử của mình đang cầm nông cụ đào mương hừng hực, mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại, ngay cả thời gian lau chùi cũng không có, thấy nàng đến đây cũng không chú ý tới.
Trình Loan Loan cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ ngồi ở bên cạnh đợi trong chốc lát, sau đó đến giờ thay ca, Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu được thay ra, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Nương, người đến đấy à?"
Triệu Đại Sơn lau mồ hôi một phen. "Lúc này mặt trời đã xuống núi rồi, sao lại còn nóng đến vậy?"
Triệu Nhị Cẩu nhìn thoáng qua sắc trời:
"Không biết buổi tối nay có tiếp tục làm việc không, vẫn nên trở về nghỉ ngơi chút..."
Hắn còn chưa nói dứt lời, một nam nhân khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi bên cạnh đã lớn tiếng nói:
"Đương nhiên là tiếp tục đào!"
"Lý chính nói khoảng hai ngày rưỡi, vậy chúng ta ở đây làm việc suốt đêm, cùng lắm đến tối ngày mai sẽ đào được đến chân núi."
"Lúa dưới ruộng không thể chờ được, có thể nhanh lên thì đừng lười biếng."
Lý chính chắp tay sau lưng đi tới:
"Không thể làm cả ngày lẫn đêm được, sẽ vắt kiệt sức của mọi người mất. Nhưng mà buổi tối không có mặt trời, làm việc sẽ thoải mái hơn một chút, vậy đêm nay làm xuyên đêm, sáng ngày mai mọi người nghỉ ngơi thật tốt, buổi chiều lại tiếp tục làm..."
Đám người lại càng nhiệt tình làm việc, chỉ chốc lát sau đã đào thêm được nhiều trượng.
Trình Loan Loan lôi kéo hai nhi tử đến bên cạnh tảng đá lớn rồi ngồi xuống, lấy từ trong giỏ ra hai phần bánh bột ngô đưa tới:
"Trước tiên ăn cho no bụng rồi lại làm việc."
Kỳ thật hương vị của bánh bột ngô từ rau dại và kiều mạch không được ngon lắm, nhưng mà có thêm trứng chim ở giữa thì chẳng khác nào mỹ vị nhân gian. Ánh mắt Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu nheo lại, bộ dáng hưởng thụ mười phần.
Những người làm việc bên cạnh nhìn qua, hâm mộ muốn chết.
Bọn họ ở nơi này làm việc cả ngày, thế nhưng lão nương và phu nhân trong nhà còn không mang được một ngụm nước tới đây!
Đều nói Triệu đại tẩu tử thường xuyên ngược đãi con cái, nhưng nhìn một cái xem, đây là bộ dáng bị ngược đãi sao, thật khiến bọn họ muốn đi làm con của Triệu đại tẩu tử!