Thôn Đại Hà mất nước rồi.
Trời còn chưa sáng, đã có người đi đến thôn Trình gia bưng hai thùng nước trở về.
"Người của thôn Trình gia đều là một đám chết tiệt! Một cân gạo kê hoặc bột ngô mới đổi được một thùng nước, đây chính là muốn ép chết người ta mà!"
"Thôn Trình gia dù sao vẫn tốt hơn thôn Quế Hoa một chút, thôn Quế Hoa nói rằng ba cân ngô mới được đổi một thùng."
"Một ngày không ăn vẫn có thể động nhưng trời nóng như vậy, một ngày không uống nước sẽ chết mất."
"Lý chính tới rồi, để xem lý chính nói gì...."
Lý chính sắc mặt nghiêm túc đi tới, ông đứng ở trên cao hắng giọng nói:
"Mọi người yên lặng một chút."
Mọi người tràn đầy hy vọng nhìn lý chính, hắn chính là trụ cột của thôn Đại Hà, họ tin rằng lý chính có thể đưa ra một điều lệ gì đó.
"Một cân gạo kê, thêm một rổ rau dại là khẩu phần ăn hàng ngày của một gia đình, nếu như gửi chúng đến thôn Trình gia, vậy tức là người của thôn Trình gia sẽ sống sót mà người dân của thôn Đại Hà ta sẽ giống như bà Triệu Nhị, từng người một sẽ chết vì đói."
Lý chính lạnh lùng nói, "Chết đói trước thì còn có thể kiếm được quan tài, còn chết đói sau thì chỉ có thể đem bọc trong chiếu rơm rồi chôn thôi..."
Lời nói của lý chính làm cho nhiều người trở nên hoảng sợ.
Ai cũng biết rằng nạn đói sẽ làm chết người, nhưng cái chết của bà Triệu Nhị ngày hôm qua khiến họ lần đầu tiên cảm nhận được rằng người xung quanh mình thật sự có thể chết vì đói.
Bây giờ nước cũng không còn, ngoài người sẽ chết vì đói, cũng sẽ có người chết vì khát.
Thôn Đại Hà, nơi mà tổ tiên đã sống qua nhiều thế hệ, rất nhanh sẽ bị chết đói.
Ở phía dưới của một ông lão kêu lên:
"Người của thôn Đại Hà chúng ta chưa bao giờ làm chuyện xấu, tại sao ông trời lại trừng phạt chúng ta như vậy, đúng là tạo nghiệt mà...."
"Đều yên lặng đi!"
Lý chính cao giọng nói:
"Ông trời sẽ không nhẫn tâm như vậy, vĩnh viễn sẽ cho chúng ta một lối thoát."
Tối hôm qua, lý chính đã sớm tính toán rõ ràng, cây cối, rau dại và nấm ở trên núi đều có thể sống sót, ngoài ra còn có một số con chim trĩ và thỏ rừng cũng có thể sống tốt thì trên núi nhất định có nguồn nước. Lời nương Đại Sơn là có căn cứ, hiện tại thôn Đại Hà chỉ có thể ôm hy vọng này thôi.
"Một ngày không uống nước trừ việc hơi khó chịu một chút ra thì cũng sẽ không đến nỗi chết, nên làm cái gì thì làm cái đó đi."
Lý chính chậm rãi nói, "Trước khi mặt trời lặn, ta sẽ cho mọi người phương pháp."
Việc trên núi có nước vẫn chưa chứng thực, tạm thời không thể tiết lộ quá nhiều được.
Không đợi mọi người hỏi thêm, lý chính liền chắp tay ra sau lưng rời đi.
Lý chính đã đảm nhiệm được hai mươi ba mươi năm, ở trong thôn rất được tín nhiệm, sau khi nghe xong những lời này, người dân trong thôn mới dần dần thoát ra khỏi cơn hoảng loạn.
Trình Loan Loan mang theo bốn nhi tử của mình đến gặp lý chính ở trên núi.
Đi theo lý chính là hai người nhi tử Triệu An Giang và Triệu An Hà, đồng thời cũng dẫn theo đại tôn tử có triển vọng nhất ở trong thôn Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ lớn hơn Triệu Tứ Đản một chút, nhỏ hơn Triệu Tam Ngưu, ba đứa trẻ này cùng nhau đi chơi.
Triệu Tam Ngưu gãi đầu nói:
"Thiết Trụ, đệ dạy ta viết tên của mình đi."
"Triệu Tam Ngưu thì quá đơn giản."
Thiết Trụ ngồi xổm trên mặt đất và viết ba chữ, tuy mỗi nét đều thẳng nhưng lại không đẹp cho lắm.
Vẻ mặt Triệu Tứ Đản ngưỡng mỗ nói:
"Thiết Trụ ca thật lợi hại, huynh có thể viết tên của ta không?"
"Không có gì là không thể."
Triệu Thiết Trụ ngồi xổm viết hai chữ "Triệu Tứ", nhưng lại không nhớ được chữ "Đản" viết như thế nào, hình như là có chữ "sâu", hắn không thể nhớ ra là chữ này ở phía trên hay ở phía dưới. Hắn định vẽ một vòng tròn tượng trưng cho quả trứng là được rồi, nhưng dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Triệu Tứ Đản, hắn có chút không dám làm vậy chủ yếu là vì sợ sẽ phá hỏng hình tượng của mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thấy trên trời có vài đám mây trắng bồng bềnh liền lập tức chuyển chủ đề:
"Ông ơi, mây ở trên trời cao quá, sắp mưa rồi hả?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.

Quả thật là trên trời có những đám mây trắng đang trôi lác đác dường như rất cao và xa, nhưng Trình Loan Loan lại không cho rằng đây là dấu hiệu của trời sắp mưa.
Lý chính trịnh trọng nói:
"Với nhiều năm kinh nghiệm làm ruộng của ta thì hôm nay hẳn là trời sẽ nắng, nhất định sẽ không mưa."
"Nhưng trong sách có nói, mây càng cao ắt sẽ có mưa."
Triệu Thiết Trụ nghiêm túc nói. "Trong sách viết chắc chắn sẽ không sai, vậy thì sẽ là a gia sai rồi, nhưng mà trước giờ a gia chưa từng nói sai bao giờ, vậy rốt cuộc là vấn đề nó nằm ở đâu chứ....."
Trình Loan Loan:
"…."
Tiểu tử ngốc, không có ai sai cả, chỉ là ngươi không nhận biết được chữ thôi.
Thôn Đại Hà bao đời nay đều là nông dân, thỉnh thoảng sẽ có vài người có tiền đồ đến thị trấn làm ăn, nhưng chưa từng có một vị thư sinh nào cả.
Sở dĩ ở thôn Trình gia ai cũng biết đọc là vì nơi đó có một lão thư sinh mở lớp dạy học, thu nhận rất nhiều học sinh ít nhiều cũng sẽ có những hạt giống tốt.
Thôn Đại Hà đến một học đường cũng không có, cho dù có hạt giống tốt đến mấy cũng không thể phát hiện ra.
Nếu muốn con của mình biết đọc biết viết thì phải gửi chúng đến trường học trong thị trấn. nghe nói muốn đến xin học thì cần một lượng bạc. Khó trách người của Trình gia bóc lột tiền của nguyên chủ như vậy vì trong nhà đang nuôi một thư sinh, đó thật sự không phải là một khoản phí bình thường mà.
Sau nửa canh giờ, cả nhóm người đến được thung lũng giữa hai đỉnh núi.
Vừa bước tới liền có hơi nước mát lạnh theo gió thổi đến, khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Triệu An Giang sải bước đi tới, nhìn thấy nước từ trên tường đá từng giọt từng giọt chảy chảy ra không khỏi kích động:
"Thực sự có nước! Ở chỗ này luôn có nước, tại sao lại không có ai phát hiện ra chứ! Ông trời ơi! Thôn Đại Hà được cứu rồi!"
Lý chính cả người run lên:
"Bởi vì lúc trước không thiếu nước cho nên cũng không có ai muốn tới đây tìm nước, nếu như không phải có nương của Đại Sơn thì e là năm nay người của thôn Đại Hà chết hơn phân nửa."
Triệu An Hà vác xẻng trên vai tiến lên trước, không nói một lời bắt đầu đào, chỉ mới đào ra một khe nhỏ, một dòng suối trong veo tuôn ra từ lòng đất, mọi người liền uống một cách vui sướng.
Triệu An Giang vô cùng xấu hổ:
"Triệu đại tẩu tử, lúc đầu ta còn tưởng rằng ngài cố ý nói dối cha ta, ở đây ta xin nhận lỗi với ngài."
"Đều là người một nhà cả, nói ra những lời này là coi ta như người ngoài rồi."
Trình Loan Loan không hề để ý đến việc bị người khác hiểu lầm, nàng chuyển chủ đề nói:
"Nếu như dẫn nước ở đây xuống núi thì lúa sẽ được cứu rồi."
Lý chính bấm đốt ngón tay, dựa theo vụ mùa thông thường tính toán một chút, đáng lẽ ra bây giờ đang là thời kỳ lúa chín, nhưng vì hạn hán kéo dài nên phần lớn lúa ở trong thôn chỉ mới đang trổ bông, đây chính là thời điểm cần nhiều phân bón và nước vậy nên cần dẫn nước xuống núi càng sớm càng tốt.
Nhưng nguồn nước cách chân núi quá xa, đi tới đi lui cũng phải mất hơn một canh giờ, cho dù có coi người như gia súc đi chăng nữa thì trong vòng mười ngày cũng không thể tưới được hết ruộng lúa, chuyện này có chút khó giải quyết.
Lý chính hút hai hơi thuốc lá khô, chậm rãi nói:
"Nương Đại Sơn, ngươi có chủ ý gì không?"
Cũng không biết vì sao mà ông luôn cảm thấy rằng nương Đại Sơn sẽ có phương pháp giải quyết tốt, cái cảm giác này cũng không biết từ đâu mà có.
Trình Loan Loan cười nhìn về phía lão nhị nói:
"Nhị Cẩu, phương pháp mà hôm qua con nghĩ ra, nói cho Lý chính để ngài chỉ điểm cho con đi."
Triệu Nhị Cẩu lập tức lấy lại tinh thần:
"Thôn Đại Hà chúng ta có hàng ngàn mẫu ruộng, chắc chắn không thể dựa vào sức người. Con nghĩ rằng không biết có thể đào một con mương từ trên núi xuống, rồi dẫn nước vào ruộng hay không."
Hắn còn chưa nói xong, Triệu An Hà lập tức lắc đầu:
"Nhị Cẩu Tử, ngươi có biết từ chân núi tới đây là bao nhiêu dặm không? Tận mười mấy hai mươi dặm, so với đê chống lũ còn dài hơn... ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play