Gió thổi qua.
Mang theo hơi mát của nước suối, nhưng trong lòng cả nhóm vẫn nóng bức như cũ.
Triệu An Hà vừa phủ nhận, Triệu Nhị Cẩu cũng không biết có nên nói tiếp hay không.
Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng:
“Ngoài việc đào mương, các ngươi còn nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn nữa không?”
Mọi người đồng loạt im lặng, bọn họ không thể nghĩ ra thêm cách nào khác.
“Nhị Cẩu Tử, cháu tiếp tục nói đi.”
Lý chính hít một hơi thuốc, “Ngộ nhỡ có thể thực hiện được thì sao?”
Cả đêm qua Triệu Nhị Cẩu không ngủ được, tất nhiên không phải do thất tình mà muốn tìm cách khác tốt hơn biện pháp đào mương.
Đây là chuyện quan trọng nhất trong thôn, từ lâu đã lớn hơn chuyện tình cảm cá nhân của hắn.
“Mười mấy dặm thì nghe có vẻ xa, đi lên đến nơi cũng phải mất hơn nửa canh giờ, nhưng thật ra chỉ cần chia nhỏ mười mấy dặm đấy thành nhiều đoạn nhỏ, mỗi người sẽ phụ trách một đoạn, vậy thì chuyện này tính ra cũng không phải là một chuyện khó.”
Hắn đứng lên, bước ba bốn bước rồi nói tiếp.
“Đây đại khái được một trượng, một canh giờ một người có lẽ có thể đào xong, trong trường hợp nếu trời không mưa, đất cứng, trong đất có thể có đá gì đó, vậy giả sử một người đào một trượng phải cần hai canh giờ.”
Triệu Nhị Cẩu tự tin nói, “Hôm qua ta đã đi xuống đo một chút, đại khái tổng cộng là hơn ba ngàn trượng, một người đào một trượng cần hai canh giờ, ba ngàn trượng thì cần ba ngàn người để đào trong hai canh giờ…” Hắn sử dụng cách tính toán hôm qua Trình Loan Loan dạy cho hắn, tính ra rất nhanh.
Bình thường lý chính khi xử lý công việc thường ngày ở hiện trường đều phải tính toán trong đầu những con số này nên trong nháy mắt đã có thể tính ra đáp án.
Lực lượng lao động của thôn Đại Hà từ mười sáu đến bốn mươi năm tuổi đại khái có bốn năm trăm người, nhiều người cùng nhau tham gia có khả năng mất khoảng mười năm mười sáu canh giờ.
Mọi người không thể làm việc cả ngày với cường độ cao, phân chia thời gian một chút, đại khái mất hai ngày rưỡi.
Hai ngày rưỡi mà có thể dẫn nước từ trên núi xuống đến ruộng lúa, đây là chuyện hoang đường mà Lý Chính căn bản chưa bao giờ nghĩ tới.
“Nhị Cẩu Tử, cháu rất thông minh…” Lý chính không tin nổi, “Trước kia ta cảm thấy Thiết Trụ là đứa trẻ thông minh nhất thôn Đại Hà, nhưng từ hôm nay trở đi, cháu cũng là một trong số đó.”
Triệu Tứ Đản bĩu môi:
“Vậy cháu không thông minh à?”
Lý Chính cười lớn:
“Nếu cháu có thể nhận ra mười mặt chữ, vậy thì cháu sẽ là đứa trẻ thông minh thứ ba trong thôn Đại Hà.”
Triệu Tứ Đản lập tức nắm lấy tay Triệu Thiết Trụ:
“Thiết Trụ ca, dạy ta nhận mặt mười chữ đi, ta mời huynh ăn hạt dẻ rang đường.”
Nước miếng Triệu Thiết Trụ lập tức chảy ròng ròng:
“Một chữ đổi một hạt.”
Triệu Tứ Đản nhanh chóng gật đầu.
Tính toán trong lòng, cả người lý chính đều thoải mái hẳn lên.
Ông đứng trên tảng đá cao nhìn con đường núi chạy ngoằn ngoèo, mở miệng ra nói:
“Nương Đại Sơn, ngươi cảm thấy con đường nào thích hợp để đào mương?”
Bình thường khi gặp loại chuyện này, lý chính thường bàn luận cùng các lão nông trong thôn, nhưng hôm nay, ông luôn muốn nghe ý kiến của Trình Loan Loan.
Có thể dạy dỗ Triệu Nhị Cẩu thông minh như vậy, nương Đại Sơn hẳn cũng không kém.
Hơn nữa nương Đại Sơn là người Trình gia, Trình gia có một đồng sinh, nghe nói là đồng sinh nhỏ tuổi nhất trong mười dặm tám thôn.
Trình Loan Loan suy tư một lúc mới nói:
“Nguồn nước bắt đầu từ đáy cốc, trực tiếp đào mương từ đáy cốc vòng về phía đông, sau đó một đường chạy thẳng xuống, bên này mặt trời không chiếu tới, đất cũng sẽ không cứng…” Lý chính liên tục gật đầu, cùng Trình Loan Loan xác định được sơ bộ đường đi của con mương, dọc đường còn làm một vài kí hiệu.
Bận rộn đến tận trưa.
Đoàn người chuẩn bị xuống núi.
Đi được nửa đường, Trình Loan Loan đột nhiên nghĩ tới lời Triệu Tứ Đản nói ngày hôm qua, giá như có thể ấp ra gà con.
Hai con gà lớn kia trông không giống như gà rừng, dễ khiến người khác nghi ngờ, dẫn đến những rắc rối không cần thiết.
Nhưng nếu lúc ở trên núi hắn bắt được một con gà trống lớn trước mặt lý chính thì mọi chuyện coi như đều rõ ràng.
Nói là làm, Trình Loan Loan lập tức lên thương thành mua một con gà trống hay dùng để phối giống, màu lông sặc sỡ, mào gà tươi tắn, mất tám mươi văn tiền của nàng.
Nàng tụt lại vài bước để thả con gà trống ra.
“Lạch cạch!”
Con gà trống vỗ cánh bay ra, lao thẳng về phía Triệu Nhị Cẩu.
Triệu Nhị Cẩu đang suy nghĩ chuyện đào mương, chuyện này tuy rằng đã quyết định nhưng còn rất nhiều chi tiết cần hoàn thiện, hắn đăm chiêu suy nghĩ… Đột nhiên có thứ gì đó nhào tới, hắn hoảng sợ trốn sang bên cạnh.
“Một con gà thật lớn!”
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ sáng rực, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhào tới túm lấy cánh của con gà trống, “Hahaha, gia gia, cha, nhị thúc, con bắt được một con gà rừng này, tối nay có gà rừng ăn rồi, hahaha!”
Đứa trẻ này cười đến ngớ ngẩn.
Triệu Nhị Cẩu ảo não không thôi, một con gà bay đến chỗ hắn thế nhưng hắn lại né tránh.
Con gà trống to như vậy, ước chừng ít cũng phải bốn cân, dù sao cũng không đẻ được trứng, trực tiếp bẻ gãy đầu, mang về nhà hầm canh hoặc nướng ăn… Nghĩ như vậy, nước miếng Triệu Nhị Cẩu lập tức chảy ra, sau đó càng thêm ảo não.
Trình Loan Loan:
“...”
Thật thất bại, không nghĩ tới Triệu Thiết Trụ phản ứng nhanh nhẹn như vậy, thật không hổ là đứa trẻ thông minh nhất thôn Đại Hà.
Nàng dịch sang bên cạnh vài bước, lại tốn tám mươi văn tiền để mua một con gà trống lớn nữa… Lần này, con gà trống lớn lại bay về phía Triệu Đại Sơn.
Triệu Đại Sơn nhanh tay lẹ mắt, Triệu Nhị Cẩu ôm theo cục tức, Triệu Tam Ngưu ngây như phỗng, Triệu Tứ Đản sợ gà chạy mất nên bốn tiểu tử đồng loạt xông tới.
“Quác! Quác!”
Con gà trống bị đè ở dưới, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trình Loan Loan vội vàng kéo mấy đứa nhỏ ra, nếu con gà này bị đè chết, nàng sẽ phải mua thêm một con gà trống khác… May mắn là sức sống của con gà trống này khá lớn, còn có thể vỗ cánh muốn chạy trốn.
Triệu Đại Sơn dùng một sợi cây trói con gà trống lại, ném nó vào giỏ.
“Hai con gà này giống như như đúc.”
Lý chính vẻ mặt ngạc nhiên, “Đầu năm nay, gà rừng so với gà nuôi càng đẹp càng hùng dũng hơn, trong núi này sợ tồn tại loại lương thực nào đó còn chưa được phát hiện, về sau có thời gian thì thử đi tìm xem.”
Trình Loan Loan oán thầm, lý chính, thúc nghĩ nhiều rồi, hai con gà trống này lớn lên nhờ thức ăn nhân tạo của hiện đại, dáng dấp của chúng có thể xấu được sao?
Hai nhà cùng nhau xuống núi, mỗi nhà bắt được một con gà trống lớn khiến người trong thôn hiếu kì vây xem.
“Trên núi có nhiều thứ tốt thật đấy!”
Lý chính đè nén kích động, “Thông báo cho mọi người biết, một khắc sau toàn bộ người trong thôn tụ tập lại đây, ta có một tin tức tốt muốn nói cho mọi người biết.”
Cả thôn sôi sục hẳn lên.
“Hôm nay không có nước, hẳn là tin tức tốt liên quan đến nước.”
“Có phải lý chính đã đồng ý điều kiện nào của thôn Quế Hoa hay không, người của thôn Quế Hoa đồng ý cho chúng ta sang đấy lấy nước sao?”
“Người của thôn Quế Hoa rất khó đối phó, sợ là thôn chúng ta phải bỏ ra một nửa lượng lương thực.”
“Thôn chúng ta làm gì còn chút lương thực nào. Tất cả hy vọng đều nằm trên những cánh đồng. Trời mà không mưa thì một hạt gạo cũng không có.”
“Đừng nói đến ruộng, hiện tại ngay cả nước cho người uống còn không có…” Dân làng từ từ tụ tập lại ở khoảng đất trống bên cạnh cây hòe lớn.
Thôn Đại Hà tổng cộng có một trăm chín mươi bảy hộ gia đình, bốn thế hệ sống trong một căn nhà, cũng có một nhà bốn năm người sống cùng nhau sau khi chia nhà, già trẻ đều đã tới, hơn một ngàn người, lấp đầy khoảng đất trống.