Thôn Đại Hà có tổng cộng ba cái giếng.
Nửa tháng trước hai giếng đã khô cạn, chỉ còn lại một giếng duy trì cuộc sống của toàn bộ thôn dân.
Bây giờ giếng cuối cùng cũng khô cạn, nhất thời ngoài nhà vang lên đầy tiếng gào khóc.
Ruộng đồng không có thu hoạch, còn có thể ăn vỏ cây, ăn rễ cỏ để sinh tồn, nhưng không có nước thì thật sự là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Lý chính nghe thấy tiếng khóc ngoài nhà, thở dài một hơi:
“Nương Đại Sơn, hiện tại tất cả hy vọng trong thôn đều đặt trên người ngươi, thật hy vọng mỗi lời của ngươi đều là sự thật.”
“Lý chính thúc, ta chưa bao giờ nói đùa loại chuyện này.”
Trình Loan Loan sắc mặt nghiêm túc nói:
“Nhưng mà ta cũng có một yêu cầu quá đáng.”
Lý chính thẳng người lên, nếu nương Đại Sơn không có yêu cầu gì, ông còn hơi sợ, sợ tất cả những điều này là giả, cho hi vọng rồi lại khiến ông thất vọng, thống khổ kiểu này ông không chấp nhận nổi.
Nếu nương Đại Sơn có yêu cầu, vậy chứng tỏ chuyện trên núi có nước chín mười phần là thật.
“Năm trước ta với nhà lão Triệu phân ra ở riêng, được chia mười ba mẫu ruộng, nhưng chỉ có năm mẫu ruộng tốt, tám mẫu còn lại đều là đất xấu, không trồng được lương thực tốt.”
Trình Loan Loan mới nói được một nửa thì lý chính đã hiểu được ý của nàng, lập tức nói:
“Nương Đại Sơn, chỉ cần chuyện nguồn nước ngươi nói này là thật, ta sẽ cắt mảnh đất màu mỡ nhất trong thôn cho ngươi, nhưng ruộng tốt giá cả cũng đắt, trên thị trường là hai lượng bạc một mẫu...”
Mảnh đất màu mỡ nhất trong thôn là của nhà lý chính, sao Trình Loan Loan có thể đoạt đồ của người khác được.
Nàng mở miệng nói:
“Ta muốn mảnh đất hoang dưới chân núi kia, dòng nước trên núi chảy xuống thì phải chảy qua mảnh đất này, đất hoang sau này nhất định có thể trở thành ruộng tốt, rất nhiều người trồng trọt hoa màu lão luyện hẳn đều biết đạo lý này, sợ là sẽ nhanh chóng tìm đến lý chính thúc mua đất, ta có thể xin lý chính thúc giữ mảnh đất này cho ta trong nửa năm không, chờ trong tay ta có bạc rồi sẽ mua lại, nếu trong nửa năm ta không có bạc thì lý chính thúc có thể bán đi.”
Yêu cầu này căn bản cũng không xem là yêu cầu gì cả, năm trước gặp nạn châu chấu, hầu hết của cải của người dân trong thôn đều tiêu hết vì giá lương thực cao, năm nay cũng là tình hình như vậy, không có nhà ai dư dả tiền để mua đất.
Lý chính lập tức đồng ý:
“Tính giá theo giá đất hoang cho ngươi, tám đồng tiền một mẫu đất, ngươi muốn bao nhiêu mẫu?”
Trình Loan Loan đau đầu, nàng không hiểu đơn vị mẫu này lắm, ba bốn mẫu còn có thể nhìn ra, nhưng nhiều hơn thì không quy đổi được, nàng cười cười nói:
“Ta trở về thương lượng với mấy đứa con một chút.”
Sau khi nàng đưa theo Triệu Nhị Cẩu rời đi, đại nhi tử của lý chính là Triệu An Giang đi đến:
“Cha, con vừa mới nghe các ngài nói đến chuyện nước, trên núi có nước khi nào vậy?”
Lý chính thuật lại một lần lời của Trình Loan Loan.
“Sao thế được?”
Vẻ mặt Triệu An Giang không tin:
“Triệu đại tẩu đã bao giờ làm chuyện gì nghiêm túc đâu, vậy mà cha lại tin lời của nàng?”
Triệu An Hà, nhị nhi tử của lý chính cũng nói:
“Theo con thấy Triệu đại tẩu là vì lừa mấy mẫu đất kia.”
“Chỉ là hơn mười mẫu đất hoang thôi, nàng lừa được thì có lợi ích gì?”
Lý chính tức giận mắng:
“Chuyện ngọc măng kia chính là do nương Đại Sơn đến đây nói, các con ăn ngọc măng vui vẻ như vậy, sao lại không muốn tin tưởng người khác? Còn nữa, chỉ cần ngày mai lên núi là sẽ biết nương Đại Sơn có nói dối hay không, nàng lừa ta một buổi tối có tác dụng gì chứ?”
Bạn già của lý chính đồng ý, nói:
“Nương Đại Sơn nhìn không giống trước, vừa rồi lúc Nhị Cẩu bước vào, ta chốc lát cũng chưa nhận ra, người sạch sẽ hơn, hình như còn béo hơn một chút....”
Trên đường trở về, đúng lúc có thể nhìn thấy mảnh đất hoang kia.
Mảnh đất này ở chân núi, cỏ hoang khô héo mọc đầy, đất hoang khó khai khẩn nhất, người trong thôn đương nhiên không để vào mắt.
“Nương, nơi này đại khái là hơn ba mươi mẫu...”
Triệu Nhị Cẩu lẩm bẩm tính tiền:
“Một mẫu đất là tám đồng, hai mẫu đất chính là mười sáu đồng, ba mẫu đất chính là hai lượng bốn đồng....”
Lỗ tai của Trình Loan Loan sắp đóng kén lại rồi, nàng ôm trán nói:
“Con tính theo ta sẽ dễ dàng hơn… Một mẫu đất tám đồng, mười mẫu đất sẽ là tám mươi đồng, ba mươi mẫu đất chính là ba lần tám mươi, tám mươi thêm tám mươi rồi thêm tám mươi nữa là bằng bao nhiêu?”
Triệu Nhị Cẩu thấy đầu như muốn nổ tung, hắn duỗi ngón tay ra tính nhưng không đủ, đành phải ngồi xổm xuống viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, hắn không biết viết chữ, vạch tám đường ngang trên mặt đất, sau đó lại tám đường, cuối cùng thêm tám đường nữa, cuối cùng đếm kỹ rồi vui mừng nói:
“Nương, tổng cộng là hai trăm bốn mươi đồng!”
Trình Loan Loan:
“....”
Sau này nhiều số thêm nữa thì một ít đất dưới chân cũng không đủ dùng.
Nàng rất muốn dạy tiểu tử này tính nhanh, nhưng lại chịu đựng nhắc nhở mình ở trong lòng, nguyên thân không biết chữ, một chữ cũng không biết!
Nàng đành phải mở miệng dẫn đường:
“Vậy hai trăm bốn mươi đồng, tổng cộng là bao nhiêu bạc?”
Vấn đề này lại làm khó Triệu Nhị Cẩu.
Hắn viết viết vẽ vẽ nửa ngày cũng không ra đáp án.
Trình Loan Loan sắp nôn nóng muốn chết, bình tĩnh mở miệng:
“Mười đồng là một lượng bạc, hai trăm bốn mươi đồng, có hai trăm bốn mươi đồng đúng không, vậy tổng cộng là bao nhiêu lượng?”
“Là hai mươi bốn lượng bạc!”
Trong mắt Triệu Nhị Cẩu tỏa sáng:
“Nương, ngài thật lợi hại.”
Trình Loan Loan không muốn nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của hắn, mở miệng nói:
“Hai mươi bốn lượng bạc, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ.”
Triệu Nhị Cẩu cũng trầm mặc, nhà bọn họ nhiều lắm cũng chỉ có mấy chục đồng bạc, một mẫu đất cũng không mua nổi, hắn cũng không dám tưởng tượng đến hơn ba mươi mẫu.
Hắn mở miệng nói:
“Thật ra ruộng của nhà chúng ta cũng đủ rồi, con và đại ca, Tam Ngưu cùng nhau trồng trọt, cũng có thể ứng phó ổn....”
“Ta mua mảnh đất này không phải để làm ruộng.”
Trình Loan Loan nói:
“Chờ sau này có bạc mua đất rồi ta sẽ nói ra tính toán của mình. Đi, về nhà.”
Mẫu tử hai người xuyên qua bờ ruộng đi đến trên đường lớn, lúc này ở trong thôn rất nhiều người tập trung dưới tàng cây hòe lớn.
“Giếng nước cạn, lý chính nói sao?”
“Lý chính có thể nói sao, ông ấy lại không thể biến ra nước.”
“Hôm nay xem như qua rồi, ngày mai không có nước uống phải làm sao đây?”
“Gần đây nhất chính là thôn Trình gia, đi rồi về cũng mất một canh giờ, cũng không biết người của thôn Trình gia có bằng lòng cho mượn chút nước không.”
“Xa hơn chút là thôn Quế Hoa, thôn Quế Hoa có năm miệng giếng, nói là chỉ có một giếng khô cạn thôi, có thể qua đó xem thử...”
Người trong thôn đề xuất ý kiến cho nhau.
Mặc dù có chỗ lấy nước, nhưng dù sao cũng quá xa, đi rồi về cũng gần hai canh giờ, chỉ được hai thùng nước, dùng hàng ngày cũng không đủ.
Trình Loan Loan về đến trong nhà, trong thùng không có lấy một giọt nước, cũng may trên bàn còn có nửa bình nước sôi, không đến nỗi cả đêm không có nước uống.
Ngô Tuệ Nương không yên nói:
“Vừa rồi con nấu cơm, không ngờ dùng hết nước rồi, con… con đến nhà người khác mượn một ít nước cho nương rửa mặt…” Trong khoảng thời gian này mẹ chồng đặc biệt thích sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm rửa, còn yêu cầu bọn họ cũng tắm rửa mỗi ngày, nàng ấy hơi sợ mẹ chồng nổi giận.
Trình Loan Loan chỉ khoát tay:
“Một ngày không rửa cũng không sao, con mang thai, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Sắc trời càng ngày càng tối, người trong nhà dần dần chìm vào mộng đẹp.
Trước khi ngủ, Trình Loan Loan tốn mấy đồng bạc mua hai cái trứng gà lén đặt trong ổ gà rồi mới nằm lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, trong nhà liền vang lên tiếng nói phấn khởi của Triệu Tứ Đản:
“Đại Hoàng, Nhị Hoàng tổng cộng đẻ được bốn cái trứng, quá lợi hại!”
Đại Hoàng là con gà mái lớn to hơn một chút, Nhị Hoàng là con gà mái nhỏ gầy hơn, là tên Triệu Tứ Đản mất một buổi tối trầm tư suy nghĩ để đặt.
Tên này ở trong dự kiến của Trình Loan Loan, tên của bốn tiểu tử cũng rất tùy ý, tên gà mái còn có thể đa dạng sao