Trần Tắc Miên liếm đôi môi khô khốc, rồi lại mím chặt.
Lục Chước Niên nhướng mày: “Sao lại không nói nữa?”
Trần Tắc Miên dè dặt dò hỏi: “Cậu Lục, có phải ngài thấy chuyện tôi mất trí nhớ… rất hoang đường không?”
Lục Chước Niên không nói gì.
Gáy Trần Tắc Miên hơi lạnh, tóc gáy cũng dựng đứng cả lên: “Vậy tôi về nhà suy nghĩ kỹ lại, biết đâu vài ngày nữa sẽ khỏi.”
Lục Chước Niên vẫn im lặng, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Trần Tắc Miên cảm thấy mình như một con thỏ bị mãng xà theo dõi, vội vàng ném lại một câu: “Cậu Lục ngủ ngon, tạm biệt cậu Lục.”
Lời còn chưa dứt, Trần Tắc Miên đã nhanh chân vòng qua Lục Chước Niên, định chuồn thẳng.
Bốn vệ sĩ từ phía sau Lục Chước Niên bước ra, dàn thành một hàng ngang, chắn kín cả hành lang, chặn đứng đường đi của Trần Tắc Miên.
Ngay sau đó, tiếng bước chân lại vang lên, bốn vệ sĩ khác đã vòng ra trước mặt cậu.
Tám người đàn ông vạm vỡ chặn kín hành lang, dù không động thủ, chỉ riêng khí thế cũng đủ để áp đảo người khác.
Sắc mặt Trần Tắc Miên không đổi, nhưng đôi mắt đã bắt đầu tìm kiếm xem nên chạy theo hướng nào.
Đội trưởng đội vệ sĩ nhìn về phía Lục Chước Niên như để xin chỉ thị.
Lục Chước Niên nhận lấy đôi găng tay da từ vệ sĩ, thong thả ung dung đeo vào. Lớp da màu đen bao bọc lấy những ngón tay thon dài, chất da dê mềm mại tinh tế ánh lên một vẻ sang trọng, ôn nhuận dưới ánh đèn.
Trần Tắc Miên lùi lại nửa bước, như thể đối mặt với kẻ thù lớn.
Trong nguyên tác, hành động đeo găng tay của Lục Chước Niên mang tính biểu tượng rất cao.
Vì mắc bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, mỗi lần định tự mình động thủ, Lục Chước Niên đều sẽ đeo găng tay.
Bản thân đôi găng tay da màu đen đã đại diện cho sự cấm dục và khắc chế, nhưng đằng sau hành động này lại ẩn giấu một điềm báo bạo lực sắp xảy ra.
Sự tương phản cực lớn này đã kéo căng sự mong đợi của độc giả, gần như trở thành một phân cảnh kinh điển— Nam chính bình tĩnh và khắc chế, dù tức giận vẫn không hề biểu lộ ra mặt, chậm rãi đeo găng tay vào, rồi ra tay dứt khoát tàn nhẫn, đấm nào ra đấm nấy khiến đối phương mặt mày bê bết máu. Sau đó, anh thong thả đứng dậy, dùng ánh mắt như nhìn một con chó để nhìn đối phương, tháo đôi găng tay da màu đen dính máu vứt xuống đất rồi quay người rời đi. Tình tiết này đẩy sự kịch tính lên đến đỉnh điểm, khiến độc giả đọc mà sướng rơn cả người.
Nhưng thân phận của Lục Chước Niên rất cao quý, mọi việc căn bản không cần anh phải tự ra tay. Phân cảnh kinh điển "đeo găng tay" trong tiểu thuyết vì hiếm hoi nên càng trở nên đặc sắc, chỉ xuất hiện vài lần khi đối phương thật sự quá quắt, động đến nguyên tắc và giới hạn của anh, Lục Chước Niên mới đích thân ra tay dạy dỗ.
Nhưng bây giờ, Lục Chước Niên lại đeo găng tay?!
Mình đã làm gì?
Trần Tắc Miên hoàn toàn hoang mang.
Mình đã nói gì đâu chứ?
Sao Lục Chước Niên lại đeo găng tay? Câu nói nào của mình đã động đến nguyên tắc và giới hạn của anh ta vậy!
Rút lại, rút lại, rút lại.
Đồng tử Trần Tắc Miên hơi giãn ra, cậu cứng đờ tại chỗ, trong đầu điên cuồng nhấn tổ hợp phím Ctrl + Z.
Lục Chước Niên rất hài lòng với phản ứng của Trần Tắc Miên, nhàn nhạt nói: “Vậy tôi có thể ngăn cậu lại được chứ?”
Đồng tử Trần Tắc Miên co rút lại, quay đầu là chạy.
Lục Chước Niên tay mắt lanh lẹ, túm lấy cổ áo sau gáy của Trần Tắc Miên.
Trần Tắc Miên không nghĩ được nhiều, hai tay nhấc vạt áo lên, chuẩn bị cởi áo để dùng chiêu “kim thiền thoát xác”.
Cậu vừa nhấc vạt áo lên, để lộ ra một đoạn eo thon gầy, làn da trắng đến phát sáng.
Lục Chước Niên kéo ngược cổ áo Trần Tắc Miên lại, vươn tay trực tiếp khống chế cổ cậu.
Trần Tắc Miên thầm nghĩ đây là chiêu gì, một bên nghiêng đầu né đi, lại bị Lục Chước Niên bắt lấy cổ tay. Cậu thuận thế dùng lực bẻ ngược xuống, phản công vào hõm tay của đối phương.
Lục Chước Niên nhíu mày, trầm giọng gọi một tiếng: “Trần Chiết.”
Trần Tắc Miên liền dừng lại, thu lại lực đạo: “Tôi phải đi, anh không ngăn được đâu.”
"Tôi chưa chắc đã ngăn được cậu, nhưng tôi đoán cậu không dám ra tay với tôi." Lục Chước Niên đột nhiên kéo Trần Tắc Miên lại gần: “Cho nên cậu chỉ có thể đi theo tôi, không có lựa chọn nào khác.”
Trần Tắc Miên thân thủ rất tốt, đám vệ sĩ không làm gì được cậu.
Lục Chước Niên tự mình ra tay, không phải vì anh đánh giỏi hơn, mà là vì Lục Chước Niên chắc chắn rằng Trần Tắc Miên không dám đánh anh.
Hiểu được ý tứ của Lục Chước Niên, trong mắt Trần Tắc Miên xẹt qua một tia khó tin. Cậu hoàn toàn không ngờ Lục Chước Niên lại chơi trò này.
Có chút không biết xấu hổ.
“Anh có thật là Lục Chước Niên không vậy?”
Khi bị áp lên xe, trong lòng Trần Tắc Miên chỉ có một thắc mắc duy nhất.
Lục Chước Niên trong nguyên tác luôn giữ thân phận, cao cao tại thượng, sao có thể dùng đến thủ đoạn quá đáng là lấy chính mình ra để uy hiếp người khác như vậy.
Lục Chước Niên ngồi ngay ngắn trên ghế sau của chiếc xe thương mại, ung dung tự tại: “Cần tôi cho cậu xem chứng minh thư không?”
"Thôi vậy," Trần Tắc Miên chấp nhận số phận, ngả người vào ghế: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Lục Chước Niên: “Không phải cậu bị nội thương đến mất trí nhớ sao? Đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Trần Tắc Miên nhen nhóm một tia hy vọng: “Nếu kiểm tra không ra vấn đề gì, có phải tôi sẽ được đi không?”
Lục Chước Niên liếc xéo Trần Tắc Miên: “Cậu đã mất trí nhớ rồi, sao lại không có vấn đề được?”
Trần Tắc Miên biết Lục Chước Niên đã bắt đầu nghi ngờ mình, lòng lập tức lạnh đi một nửa: “Vậy nếu không kiểm tra ra vấn đề thì sao?”
Giọng Lục Chước Niên bình thản như không: “Vậy thì kiểm tra đến khi nào ra thì thôi. Trước khi tìm ra vấn đề, cậu cứ yên tâm ở lại bệnh viện đi, tôi sẽ cho người bảo vệ cậu.”
Lòng Trần Tắc Miên nguội lạnh hoàn toàn.
Nói là bảo vệ, nhưng thực chất là giám sát.
Trần Tắc Miên nhỏ giọng kháng nghị: “Anh làm vậy là hạn chế tự do cá nhân, giam cầm trái phép.”
Lục Chước Niên khẽ gật đầu: “Ừ, cậu báo cảnh sát đi.”
“...”
Trần Tắc Miên không còn lời nào để nói.
Người này có thật là Lục Chước Niên không?
Trong tiểu thuyết là một người trầm ổn cẩn trọng, sao ngoài đời lại cà lơ phất phơ như vậy?
Tính cách có chút khác biệt so với nguyên tác, nhưng dung mạo thì không có gì sai.
Lục Chước Niên có đường nét gương mặt sáng sủa, sống mũi thẳng tắp. Ánh đèn màu cam chiếu lên khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn ấy càng làm nổi bật lên cấu trúc xương hoàn hảo, ngũ quan rõ ràng, lập thể. Khuôn mặt lạnh lùng mà sâu sắc, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa khí chất kiêu ngạo bẩm sinh và một cảm giác quyền uy không hợp với tuổi tác.
Hình như trông còn trẻ hơn một chút so với trong sách.
Bên trong xe ấm áp, sạch sẽ, không khí trong lành, không có mùi da thuộc hay mùi xăng, cũng không có mùi hương liệu linh tinh nào.
Trần Tắc Miên sau khi uống rượu rất dễ say xe, nhưng lần này lại không.
Tài xế lái xe rất êm, chiếc xe vững vàng tiến về phía trước, động cơ rung nhẹ theo nhịp điệu, ru cho Trần Tắc Miên buồn ngủ.
Cậu chống tay nhìn Lục Chước Niên, nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại. Cơn say ập đến, chẳng mấy chốc cậu đã ngủ thiếp đi.
Lục Chước Niên nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tắc Miên đang thở đều đều, càng cảm thấy người này thật thú vị.
Chiếc xe thương mại tiến vào một bệnh viện tư nhân sang trọng, là sản nghiệp của nhà họ Lục. Nửa phút sau khi chiếc xe có biển số đặc biệt được quét qua cổng bãi đỗ xe, toàn bộ bệnh viện đã nhận được tin cậu chủ nhà họ Lục đến khám bệnh.
Chiếc xe dừng lại trước cửa phòng cấp cứu, lúc phanh lại có rung lắc nhẹ, vừa hay đánh thức Trần Tắc Miên đang ngủ say.
Cậu vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy hơn mười người mặc áo blouse trắng, gồm cả các trưởng khoa và y tá đang trực ban, đứng ở cửa nghênh đón, không biết còn tưởng trên xe đang chở một bệnh nhân nặng sắp chầu Diêm Vương.
Tài xế xuống xe mở cửa, mấy y tá nhanh chóng tiến lên, vừa nâng vừa đỡ, hối hả đưa Trần Tắc Miên lên giường đẩy cứu thương.
Trần Tắc Miên phải nói đi nói lại mấy lần "tôi tự đi được, tôi tự đi được", mới giải cứu được hai cánh tay của mình khỏi sự kìm kẹp mạnh mẽ của các chị y tá.
Chẳng kịp nói thêm gì, cậu đã bị một đám bác sĩ vây quanh đẩy vào đại sảnh, mơ mơ màng màng làm hơn mười hạng mục kiểm tra, nào là lấy máu, nào là chụp CT, chụp cộng hưởng từ, chỉ thiếu nước làm thủ thuật chọc dò tủy sống để xét nghiệm dịch não tủy nữa thôi.
“Trí lực suy giảm là biểu hiện chính của tổn thương màng não, cho cậu ta làm chọc dò tủy sống đi.”
Trần Tắc Miên đang nằm ngẩn người trong phòng quan sát, bỗng nghe thấy lời thì thầm của ác quỷ Lục Chước Niên từ ngoài cửa vọng vào.
Cậu chủ đã lên tiếng, bác sĩ tự nhiên không dám làm trái, liền dẫn y tá đi vào, bảo Trần Tắc Miên nằm nghiêng, không được cử động, co người ôm đầu gối lại.
Y tá lấy ra cây kim chuyên dụng từ xe đẩy y tế. Cây kim có vạch chia màu đen vừa to vừa dài, phải đến 12cm.
Mũi kim bạc lấp loáng ánh sáng lạnh lẽo dưới đèn phẫu thuật.
Trần Tắc Miên lập tức bị dọa cho tỉnh cả người.
Lấy máu, chụp phim thì còn được, chứ rút dịch não tủy thì thôi đi.
Trần Tắc Miên lộn một vòng từ trên giường nhảy xuống, lớn tiếng gọi: “Lục Chước Niên, Lục Chước Niên!”
Lúc đầu Lục Chước Niên không lên tiếng, mãi đến khi Trần Tắc Miên gọi anh rất nhiều lần, anh mới chậm rãi bước vào phòng quan sát: “Sao vậy?”
Trần Tắc Miên vượt qua tầng tầng trở ngại, tóm chính xác lấy tay áo của Lục Chước Niên, cầu xin: “Tôi sai rồi, cậu Lục, tôi sai rồi, đừng rút dịch não tủy của tôi, cái đó đau lắm.”
Trong mắt Lục Chước Niên ánh lên một tia cười khó nhận ra: “Sai ở đâu?”
Trần Tắc Miên nói: “Chỗ nào cũng sai hết. Tôi thật sự không có bệnh, đừng cho tôi làm kiểm tra nữa, cầu xin anh.”
Lục Chước Niên rũ mắt nhìn Trần Tắc Miên, cười như không cười: “Vậy mà đã cầu xin tôi rồi à? Tôi còn tưởng cậu có khí phách lắm, ít nhất cũng phải làm đến nội soi dạ dày hoặc nội soi khí quản mới chịu thành thật chứ.”
Còn phải làm nội soi dạ dày, đại tràng, khí quản nữa?
Dùng cái này để uy hiếp người khác, Lục Chước Niên đúng là ác quỷ.
Khí quản của con người vô cùng mỏng manh, chỉ cần sặc nước thôi cũng đã ho sặc sụa, huống chi là đưa cả một dụng cụ vào. Sự kích thích đó còn mạnh hơn sặc nước gấp trăm lần, không chỉ không ho ra được mà dụng cụ còn phải liên tục đi sâu vào, di chuyển qua lại trong khí quản. Cảm giác ngạt thở cận kề cái chết đó có thể hành hạ người ta đến phát điên.
Dưới sự uy hiếp của các loại kiểm tra nội soi, ai mà giữ được khí phách cho nổi.
Trần Tắc Miên lập tức đầu hàng.
Cậu nắm chặt tay áo Lục Chước Niên như vớ được cọng rơm cứu mạng, chịu thua nói: “Tôi chẳng có chút khí phách nào hết, tôi siêu thành thật.”
Lục Chước Niên liếc nhìn tay áo của mình: “Tay.”
Trần Tắc Miên nhớ ra bệnh sạch sẽ của Lục Chước Niên, lập tức buông tay ra, còn rút một tờ khăn cồn từ xe đẩy y tế, ra vẻ lau lau chỗ mình vừa nắm.
Lục Chước Niên hài lòng.
Trần Tắc Miên thầm siết chặt nắm đấm, mặc niệm một trăm lần "chớ khinh kẻ khó, một ngày nào đó tao sẽ đạp mày dưới chân", mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn xúc động muốn húc đầu thẳng vào mặt Lục Chước Niên, đập tan cái vẻ mặt đắc ý của anh.
Nhìn bộ dạng khẩu phục tâm không phục nhưng vẫn tỏ ra thông minh của Trần Tắc Miên, trong lòng Lục Chước Niên dấy lên một sự hứng thú hiếm thấy.
Đó là một sự kích thích còn kỳ diệu hơn cả các môn thể thao mạo hiểm.
Kể từ khi sinh ra, bất cứ thứ gì Lục Chước Niên muốn đều có thể dễ dàng có được.
Vì dễ dàng có được, nên thấy nhàm chán, nên thấy vô vị.
Cuộc đời thuận buồm xuôi gió, phú quý vinh hoa, giống như một bản hòa tấu cung đình lộng lẫy, tráng lệ, rực rỡ vạn trượng, nhưng cũng an phận thủ thường, không một gợn sóng.
Ngày qua ngày, cuộc sống luôn thuận lợi và đơn điệu. Lục Chước Niên thậm chí không cần suy nghĩ cũng có thể nhìn thấy trước tương lai của mình.
Bản nhạc cũ kỹ lặp đi lặp lại đó, tối nay đột nhiên nhảy ra một nốt nhạc kỳ quái, tấu lên một đoạn nhạc chương khác thường.
Lẽ ra Lục Chước Niên nên dẹp yên nó, sửa chữa nó, và tránh xa nó.
Nhưng Trần Chiết trước mắt này quá sống động.
Cậu tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, sinh động đến mức như thể là người sống đầu tiên mà Lục Chước Niên gặp trong suốt 20 năm qua.
Chỉ cần dọa cậu là sẽ sắp xếp kiểm tra chọc dò tủy sống, đã sợ đến mức mặt mày tái mét, lớn tiếng gọi tên Lục Chước Niên trong phòng quan sát, còn đáng thương mà níu lấy mình cầu xin.
Khoảnh khắc đó, cảm giác sung sướng mà Lục Chước Niên có được còn hơn cả nhảy bungee và nhảy dù.
Anh vốn cho rằng mình là một người có đạo đức rất cao, có nguyên tắc và giới hạn vượt xa mức trung bình của xã hội, không nên lấy việc bắt nạt người khác làm vui. Hơn nữa, nếu cách đạt được niềm vui đơn giản và thô bạo như vậy, lẽ ra anh đã trở thành một kẻ bắt nạt từ thời cấp hai rồi.
Vậy tại sao việc trêu chọc Trần Chiết lại khiến anh vui vẻ?
Tại sao không phải là người khác, mà cứ nhất định phải là Trần Chiết?
Lục Chước Niên suy tư một lúc, cho rằng đây có lẽ không phải là vấn đề của mình.
Chắc chắn là do Trần Chiết.