“Nếu cậu nịnh bợ được cậu Lục, thì ly rượu này đáng lẽ tôi phải mời cậu mới đúng.”
Rượu vang đỏ lạnh như băng hắt thẳng vào mặt, buốt giá.
Dòng rượu đỏ sẫm chảy xuống, men theo gò má, lướt qua đuôi mày xếch, sống mũi cao thẳng, rồi đọng lại trên đôi môi mỏng.
Chật vật, thê thảm, nhưng chẳng hề làm tổn hại đến dung mạo tuyệt sắc. Dưới vệt rượu, gương mặt càng thêm sắc nét, thần thái tuấn tú thoát tục, khiến khung cảnh xa hoa xung quanh trở thành nền làm nổi bật lên một vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Trần Tắc Miên đưa mu bàn tay lau mặt, ý thức dần dần quay trở lại.
Đầu hơi choáng váng, hơi thở toàn mùi rượu.
Đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, như thể đã uống rất nhiều, nhưng cảm giác lại vô cùng chân thật, không giống như trong mơ.
Cậu nhìn quanh, một cảm giác mông lung bao trùm.
Tình hình gì thế này? Mình không phải… không phải đã tăng ca đến đột tử rồi sao?
Đây là một phòng VIP trong khách sạn được trang hoàng lộng lẫy.
Đèn chùm pha lê hoa mỹ, bức tường nền mạ vàng xa xỉ.
Thức ăn trên bàn tròn đã vơi đi hơn nửa, bát đĩa chất chồng, gần đó bày mấy chai rượu vang đỏ đắt tiền.
Trong phòng có khoảng 12, 13 người, tất cả đều đang liếc mắt nhìn về phía này. Có người nhìn cậu, có người nhìn gã đàn ông lạ mặt đang cầm ly rượu rỗng trước mặt cậu. Bất kể nam nữ, ai nấy đều mang vẻ mặt hóng chuyện.
Còn cậu thì bị hắt cả người đầy rượu, mắc kẹt giữa một bàn tiệc mà rõ ràng kẻ đến chẳng có ý tốt.
Một khởi đầu tệ hại.
Trần Tắc Miên còn chưa kịp quan sát thêm, một bàn tay đột nhiên túm lấy cổ áo, xốc cậu dậy.
“Đừng giả chết! Lúc trước ở bên cạnh đám cậu chủ kia không phải vênh váo lắm sao?”
Gã đàn ông lạ mặt nhíu mày nhìn sang, vẻ mặt hung tợn: “Tao không động được Lục Chước Niên, chẳng lẽ còn không động được mày sao?”
Đuôi mày Trần Tắc Miên khẽ nhúc nhích, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Lục Chước Niên?
Đây không phải là tên nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết mình đang đọc gần đây sao?
Gã đàn ông lạ mặt thấy Trần Tắc Miên nhướng mày, tưởng cậu đang khiêu khích, cơn tức giận hòa cùng hơi men lập tức đốt cháy lý trí. Gã nghiến răng chửi một câu, vung nắm đấm định đánh tới.
Một thanh niên đeo kính bên cạnh thấy tình hình sắp mất kiểm soát, vội đứng dậy giữ lấy cánh tay gã kia, khẽ quát: “Võ Húc, có gì từ từ nói, đừng đánh nhau.”
Nghe thấy hai chữ ‘Võ Húc’, Trần Tắc Miên nín thở, đồng tử co rút lại một cách khó nhận ra.
Võ Húc, đây cũng là tên một nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết đó.
Một cái tên ‘Lục Chước Niên’ trùng hợp thì còn có thể, thêm một ‘Võ Húc’ nữa xuất hiện, không thể nào cũng là trùng hợp được.
Hơn nữa, dáng vẻ và tính cách của Võ Húc này cũng khớp với miêu tả trong sách.
Thân hình vạm vỡ, tính tình nóng nảy dễ nổi cáu, là một đàn em cốt cán của một nhân vật phản diện nhỏ.
Tên các nhân vật trong sách liên tục xuất hiện, Trần Tắc Miên không khỏi dấy lên vài phần nghi ngờ.
Trong ký ức, rõ ràng mình đã chết, vậy mà giờ đây cậu vẫn sống sờ sờ ngồi ở đây, lại còn liên tiếp gặp các nhân vật trong tiểu thuyết. Tất cả những dấu hiệu này kết hợp lại, một từ ngữ kỳ lạ hiện lên trong đầu Trần Tắc Miên.
Xuyên không.
Có lẽ cậu đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Trước khi đột tử, Trần Tắc Miên là trưởng nhóm kế hoạch của một công ty game. Để nắm bắt chính xác xu hướng thị trường, cậu thuộc nằm lòng các tựa game, anime, tiểu thuyết, phim ảnh nổi tiếng trong nhiều năm qua. Đối với những tình tiết như xuyên không, xuyên sách, cậu đương nhiên không hề xa lạ.
Nhân vật Lục Chước Niên xuất thân từ tiểu thuyết 《Đại Thiếu Gia Kinh Thành》. Cuốn tiểu thuyết này dài gần bảy triệu chữ, với cốt truyện chặt chẽ và những tình tiết cực kỳ sảng khoái đã gây bão, trở thành một con ngựa đen trong dòng văn nam tần năm nay.
Thời gian gần đây, Trần Tắc Miên thức đêm tăng ca chính là để phân tích cấu trúc của cuốn tiểu thuyết này, có thể nói là nắm rõ diễn biến giai đoạn đầu của cốt truyện như lòng bàn tay.
Nhưng mà, mình xuyên thành ai đây?
Nghe ý của Võ Húc, cậu hẳn là người của Lục Chước Niên.
Đây là một tin tốt.
Lục Chước Niên xuất thân hiển hách, gia thế sâu không lường được, giữa một đám cậu ấm Kinh Thành hô mưa gọi gió cũng là một vị Thái tử gia danh xứng với thực.
Anh ta được người người tung hô, tiền hô hậu ủng. Từ năm tư đại học bắt đầu khởi nghiệp, con đường sự nghiệp một mạch hanh thông, thăng tiến không ngừng, cuối cùng công thành danh toại, phú quý song toàn. Những cậu chủ nhà giàu khác, hoặc là bị thu hút bởi nhân cách của nam chính, cam tâm tình nguyện trở thành đàn em trung thành, hoặc là bại dưới tay mưu trí của nam chính, trở thành bia đỡ đạn làm nền cho anh ta.
Trần Tắc Miên vốn là người dễ thích nghi, cảm thấy vận may của mình cũng không tệ lắm. Xuyên thành đàn em của Lục Chước Niên, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc xuyên thành những nhân vật phụ khác.
Bên cạnh Lục Chước Niên toàn là cậu chủ, vậy nên mình… chắc cũng là một cậu chủ nhỉ.
Sau khi mạch suy nghĩ thông suốt, Trần Tắc Miên đã có dự tính trong lòng.
Trong tiểu thuyết, Võ Húc là đàn em của Hứa Thiệu Dương, cậu hai nhà họ Hứa.
Đàn em đã ra mặt khiêu khích, đại ca chắc chắn cũng có mặt ở đây.
Trần Tắc Miên ngước mắt, lướt qua đám người, nhìn thẳng về phía ghế chủ tọa.
Chàng thanh niên ngồi ở ghế chủ tọa tuổi không lớn lắm, mặc một chiếc áo len cashmere màu xanh đậm thêu hoa, khuỷu tay ôm một mỹ nữ, cử chỉ tùy tiện, khí thế ngang ngược.
Trần Tắc Miên thầm hiểu ra.
Đây chắc chắn là Hứa Thiệu Dương, cậu hai nhà họ Hứa rồi.
Hứa Thiệu Dương xem kịch đến hứng khởi, rất có hứng thú. Anh ta đối mặt với Trần Tắc Miên hai giây, bất giác ưỡn thẳng lưng, mỉa mai nói: “Thôi đi, Võ Húc, đánh chó cũng phải ngó chủ nhà.”
“Cũng phải, đánh chó phải ngó chủ nhà,” Võ Húc híp mắt nhìn về phía Trần Tắc Miên, cười khẩy: “Mày là chó à?”
Trần Tắc Miên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Tao là bố mày.”
Võ Húc trừng lớn mắt, thái dương nổi gân xanh, trong nháy mắt vung quyền đánh tới.
Trần Tắc Miên hơi nghiêng đầu, hai chân đạp mạnh, nhanh chóng bật dậy khỏi ghế, xoay người vung tay, túm lấy chai rượu vang đỏ trên bàn, rồi giơ lên, đột ngột bổ xuống.
Chai rượu gào thét đập vào đỉnh đầu Võ Húc.
‘Choang!’ một tiếng vang lớn!
Mảnh thủy tinh vỡ vụn, rượu vang đỏ bắn tung tóe.
Một vệt đỏ thẫm chảy xuống từ thái dương Võ Húc, không phân biệt được là máu hay rượu.
Võ Húc lắc lắc đầu, sờ lên thái dương ươn ướt nóng hổi, chửi một tiếng rồi đẩy người bên cạnh ra, lao về phía Trần Tắc Miên.
Trần Tắc Miên tuy say, nhưng thân thủ và phản xạ vẫn còn đó.
Cha cậu vốn là đặc cảnh. Từ lúc mới biết đi, Trần Tắc Miên đã luôn theo cha học các loại kỹ thuật chiến đấu. Luyện tập suốt hai mươi năm, cậu đã hình thành phản xạ có điều kiện. Đừng nói chỉ là say rượu đầu óc hơi mơ màng, cho dù nhắm mắt lại, cậu vẫn có thể nghe ra đối phương tấn công từ hướng nào.
Nói về đánh nhau, cậu chưa từng sợ ai.
Đối mặt với Võ Húc bất ngờ lao tới, Trần Tắc Miên không né không tránh, chỉ co gối nhấc chân, một cú đá thẳng vào ngực, nhanh gọn đá bay gã ra xa.
Cú đá này không hề nương tay, khiến Võ Húc bay một đoạn khá xa, mãi đến khi đụng vào bàn mới miễn cưỡng dừng lại.
Võ Húc hoảng hốt kéo đổ cả khăn trải bàn, khiến bát đĩa muỗng đũa rơi loảng xoảng xuống đất.
Một bàn cơm thừa canh cặn còn hơi ấm đổ ập xuống đầu, canh canh nước nước bắn tung tóe khắp người, trông vô cùng thê thảm.
Sắc mặt Hứa Thiệu Dương thay đổi.
Đánh chó phải ngó chủ nhà, Trần Tắc Miên dám đánh Võ Húc trước mặt mọi người, đây rõ ràng là đang tát vào mặt cậu hai Hứa này!
Không ai ngờ được đang nói chuyện lại đột nhiên đánh nhau. Tất cả mọi người đều bị biến cố bất ngờ làm cho sững sờ tại chỗ. Vệ sĩ ngoài cửa nghe thấy động tĩnh liền lũ lượt kéo vào, hình thành thế bao vây, tiến về phía Trần Tắc Miên.
“Mày điên rồi à?” Thấy vệ sĩ xuất hiện, Hứa Thiệu Dương bình tĩnh lại, đập bàn đứng dậy: “Mày nghĩ mày là cái thá gì? Dám làm càn trước mặt tao.”
Trần Tắc Miên mặt không cảm xúc: “Tao cứ làm càn đấy, mày làm gì được tao?”
Hứa Thiệu Dương đời nào bị người ta chống đối một cách trắng trợn như vậy, tức đến tay run: “Mày… mày một thằng con hoang, đồ hạ đẳng, thật sự nghĩ Lục Chước Niên sẽ che chở cho mày sao?”
Nghe thấy hai chữ “con hoang”, Trần Tắc Miên thấy đầu óc choáng váng.
Cái gì?
Mình thế mà lại không xuyên thành thiếu gia! Khởi đầu này cũng quá tệ rồi.
Câu chuyện của 《Đại Thiếu Gia Kinh Thành》 vốn xoay quanh đám con nhà giàu quyền quý thế hệ thứ hai ở Kinh Thành. Trong sách hiếm khi có nhân vật xuất thân bình dân. Ngay cả Võ Húc, một kẻ làm nền không thể làm nền hơn, nhà gã cũng kinh doanh bất động sản. Tuy gia thế không đáng kể so với Lục Chước Niên hay Hứa Thiệu Dương, nhưng ở nơi khác, người ta cũng phải gọi một tiếng ‘cậu Võ’.
Trong một cuốn tiểu thuyết mà tỷ lệ nhân vật cậu chủ lên đến 99%, cậu lại xuyên thành một đứa con hoang không quyền không thế!
Vận may này cũng quá tệ rồi.
Rốt cuộc mình xuyên thành ai đây?
Trần Tắc Miên đầu óc mờ mịt, chỉ muốn nhanh chóng làm rõ thân phận của mình, không còn tâm trí dây dưa với Hứa Thiệu Dương nữa.
Cậu tiện tay đẩy mấy tên vệ sĩ mà Hứa Thiệu Dương cử đến chặn đường, nhanh chân rời khỏi phòng VIP.
Trong mắt Hứa Thiệu Dương và đám người kia, Trần Tắc Miên như thể được võ thần nhập vào người, một chân đá bay một tên, sau đó xuyên qua vòng vây trùng điệp, nghênh ngang bỏ đi.
Bên trong phòng VIP, không khí rơi vào một sự im lặng kỳ quái.
Mọi người thầm nghĩ, nhà họ Lục đúng là oai phong thật, nuôi một con chó mà cũng kiêu ngạo như vậy… lại còn đánh giỏi thế nữa!
Sắc mặt Hứa Thiệu Dương hết xanh lại trắng, một lúc sau, gã hung hăng ném vỡ ly rượu: “Lục Chước Niên, mày cứ chờ đấy! Tao với mày không đội trời chung!”
Bên kia hành lang, Trần Tắc Miên vẫn chưa biết mình đã vô tình gây thù chuốc oán lớn cho nam chính.
Cậu đang cố gắng phân biệt các biển chỉ đường.
Hơi bị lạc một chút.
Nhà hàng tư nhân sang trọng này được thiết kế theo phong cách cổ điển, tính riêng tư rất cao, có rừng trúc che khuất, cầu nhỏ ao nước. Hành lang quanh co uốn lượn, biển chỉ đường cũng rất thanh lịch, giống như một câu đố, không ghi Đông Tây Nam Bắc mà lại ghi Cấn Ly Đoài Khảm.
Mà còn không phải là chữ, mà là những đường ngang được khắc.
Mấy thứ màu mè ra vẻ ta đây này, vừa nhìn là biết ngay nhà hàng tư nhân cao cấp được tác giả nguyên tác miêu tả rất nhiều –
Bích Thủy Đình Uyển.
Nếu không phải nguyên chủ uống quá nhiều rượu, Trần Tắc Miên hẳn đã có thể đoán ra những ký hiệu này đại diện cho phương hướng nào, tìm được nhà vệ sinh, rồi thông qua ngoại hình để đoán xem rốt cuộc mình xuyên thành ai.
Đáng tiếc, bây giờ cậu đến đường còn không tìm thấy.
Vừa rồi đánh nhau trong phòng VIP, tình huống khẩn cấp, adrenaline trong cơ thể tăng vọt, Trần Tắc Miên tạm thời át được cơn say. Giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, hơi men phản tác dụng gấp bội, cả người đầu váng mắt hoa, mơ mơ màng màng.
Trần Tắc Miên tìm mãi không thấy gương, đi vòng một đoạn thì thấy một ao cá Koi, liền dựa vào mặt nước để soi bóng mình.
Cậu ngồi xổm xuống, một khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên trên mặt nước.
Khoảnh khắc nhìn rõ hình ảnh phản chiếu trong nước, Trần Tắc Miên hơi kinh ngạc.
Gương mặt này giống cậu, nhưng lại không phải cậu.
Người trong nước trẻ hơn, cũng rạng rỡ hơn. Gò má trắng nõn có chút lạnh lùng, ngũ quan quá đỗi tinh xảo, đường nét không góc cạnh sắc bén như cậu, mà lại có một vẻ thanh tú.
Thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng nhìn kỹ lại rõ ràng là một người khác.
Quá đẹp rồi.
Trần Tắc Miên sờ sờ tóc.
Sao lại còn nhuộm quả đầu vàng hoe thế này, trông như idol con con vậy.
Khoan đã, khoan đã, hình như có gì đó không đúng.
Cậu lại nhìn kỹ, nghiêng mặt, thấy một nốt ruồi son nhỏ ở bên gáy.
Vị trí nốt ruồi này thật khéo, không lệch đi đâu được, như một nét vẽ rồng điểm mắt, khiến gương mặt thêm phần quyến rũ khó tả.
Nhìn thấy nốt ruồi này, Trần Tắc Miên cuối cùng cũng biết mình là ai.
Trong cuốn tiểu thuyết 《Đại Thiếu Gia Kinh Thành》, trai xinh gái đẹp nhiều không đếm xuể, nhưng người vừa đẹp trai lại có nốt ruồi son thì chỉ có một –
Đàn em tay sai của Lục Chước Niên, Trần Chiết!
Nếu nói nam chính Lục Chước Niên là nhân vật nam đẹp trai nhất, sảng khoái nhất trong toàn bộ truyện, thì Trần Chiết chính là nhân vật nam xinh đẹp nhất, bi thảm nhất.
Nguyên tác miêu tả rất nhiều về ngoại hình của Trần Chiết. Để tả vẻ đẹp của cậu ta, tác giả thậm chí còn trích dẫn câu cổ văn ‘hồng khỉ như hoa, yêu nhan nhược ngọc’ (môi đỏ như hoa, mặt đẹp như ngọc).
Trần Chiết xuất thân cực thấp, là một đứa con hoang không thể lộ diện, từ nhỏ đã chịu đủ mọi sự bắt nạt. Nhưng cậu ta lại có vẻ ngoài ưa nhìn, biết nhìn sắc mặt người khác, ăn nói khéo léo, luôn dỗ dành các cậu chủ vui vẻ, dần dần cũng len lỏi được vào bên cạnh Lục Chước Niên.
Cậu ta biết các cậu chủ coi thường mình, nên càng cố gắng lấy lòng, răm rắp nghe lời, gọi là đến bảo là đi, nhưng các cậu chủ căn bản không hề để cậu ta vào mắt.
Các cậu chủ sai bảo cậu ta, trêu chọc cậu ta, mỉa mai cậu ta, sỉ nhục cậu ta.
Mà nguyên nhân khiến Trần Chiết trong sách phải chịu đựng tất cả những điều này, lại chính là vì ngoại hình quá xuất sắc, khiến một bộ phận độc giả bất mãn.
Họ bình luận tứ tung trong chương Trần Chiết xuất hiện:
【Đàn em bên cạnh nam chính hoặc là có quyền, hoặc là có thế, hoặc là có tiền. Thằng Trần Chiết này dựa vào cái gì mà trà trộn vào vòng tròn Thái tử của nam chính, chỉ vì nó đẹp trai à? Tam quan lệch lạc, báo cáo.】
【Lục Chước Niên là một người cầm quyền quyết đoán, lạnh lùng ổn trọng, lại tùy ý bạn bè mang một bình hoa vô dụng vào vòng tròn của mình, lỗi logic nghiêm trọng, thiết lập nhân vật mâu thuẫn.】
【Đã có thể tưởng tượng ra sau này thằng Trần Chiết này sẽ kéo chân nam chính như thế nào rồi.】
【Không hiểu ý nghĩa của việc thiết lập tình tiết gây ức chế này là gì.】
【Trần Chiết là con trai, chỉ vì xinh đẹp mà hoàn thành việc vượt giai cấp, không làm mà hưởng, truyền bá giá trị quan lệch lạc, cho điểm trừ.】
Sau khi nhận được vô số bình luận tiêu cực, tác giả nguyên tác vì để xoa dịu độc giả, đã thức suốt đêm sửa đổi nội dung. Trong chương mới, tác giả giải thích rằng các cậu chủ thực ra chỉ thấy Trần Chiết dễ trêu chọc, chứ không hề coi cậu ta là bạn bè, đồng thời còn thêm vào các tình tiết các cậu chủ coi thường và trêu đùa Trần Chiết.
Chương này không chỉ lấy lòng những độc giả khó tính, mà còn bất ngờ nhận được rất nhiều tiền thưởng.
Vì thế, tác giả dường như đã nắm được mật mã của sự nổi tiếng. Trong các tình tiết tiếp theo, tác giả thường xuyên lôi Trần Chiết ra để ngược đãi một phen.
Trần Tắc Miên không hiểu, tại sao một người lại phải chịu đựng nhiều ác ý vô cớ đến vậy chỉ vì quá đẹp.
Khi phân tích cấu trúc của tiểu thuyết, cậu đã cố ý đánh một dấu hỏi lớn ở đoạn tình tiết này.
Sau này, trong một cuộc họp thảo luận, đồng nghiệp đều cười và nói: “Trưởng phòng Trần đẹp trai như vậy, đương nhiên không thể hiểu được tại sao những người đó lại suy sụp.”
Trần Tắc Miên thật sự không hiểu, và đến tận bây giờ cậu vẫn không hiểu.
Nhan sắc vượt trội mang lại cho cậu vô số lợi ích, nhưng chưa từng có ai bắt nạt cậu chỉ vì cậu trông đẹp.
Vậy dựa vào đâu mà Trần Chiết phải chịu đựng những điều đó?
Trần Tắc Miên nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước, thầm chửi rủa hết một lượt những tên cậu ấm đã bắt nạt Trần Chiết trong tiểu thuyết.
Cậu không dễ bắt nạt như Trần Chiết, cậu có thừa sức mạnh và thủ đoạn.
Ngay khi Trần Tắc Miên đang âm thầm thề thốt, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ cuối hành lang vọng lại, liền lập tức quay đầu nhìn.
Đó là một người đàn ông cao lớn, anh tuấn.
Thấy không phải là bọn Hứa Thiệu Dương, Trần Tắc Miên thả lỏng cảnh giác, thân thiện mỉm cười.
Lục Chước Niên bước qua hành lang, thấy Trần Chiết đang ngồi xổm bên hồ cá Koi, vẻ mặt thấp thỏm bất an nhìn về phía mình, trong mắt tràn đầy đề phòng.
Anh khựng lại một chút, giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ phía sau không cần đi theo.
Trần Chiết mới xuất hiện trong giới thượng lưu chưa lâu, là do cậu bạn thân Tiêu Khả Tụng dẫn vào. Tiêu Khả Tụng thường đến một nhà hàng ăn cơm, Trần Chiết làm việc ở đó. Đôi khi gặp nhau, cậu sẽ giúp Tiêu Khả Tụng đỗ xe, qua lại vài lần thì trở nên thân thiết.
Tiêu Khả Tụng cảm thấy Trần Chiết vừa xinh đẹp, lại lanh lợi thú vị, nhưng người tinh ý chỉ cần nhìn qua là biết Trần Chiết đang cố tình nịnh bợ.
Có người đã điều tra, Trần Chiết lén lút cho bảo vệ chút lợi lộc, mỗi lần thấy xe của Tiêu Khả Tụng đến, bảo vệ sẽ báo cho cậu biết để tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ.
Tiêu Khả Tụng lại chẳng hề bận tâm, còn nói: “Thế nên tôi mới nói cậu ta lanh lợi.”
Người có mưu đồ tiếp cận thì nhiều, nhưng có thể dỗ dành được Tiêu Khả Tụng vui vẻ mà dẫn đi chơi cùng cũng là một loại bản lĩnh.
Lục Chước Niên thực ra chưa nói chuyện với Trần Chiết được mấy câu.
Không thân.
Vòng tròn quyền lực ở Thủ Đô do Lục Chước Niên đứng đầu vốn nổi tiếng là khó chen chân vào, loanh quanh cũng chỉ có vài người quen mặt. Việc đột nhiên xuất hiện một gương mặt mới khiến nhiều người chướng mắt.
Người ngoài đều cho rằng Trần Chiết đang bám víu Lục Chước Niên. Bọn Hứa Thiệu Dương không dám động đến anh, nên mới chọn Trần Chiết để ra tay.
Một Trần Chiết vốn không đáng để Lục Chước Niên phải đích thân ra mặt, nhưng hành vi của Hứa Thiệu Dương thật sự quá bỉ ổi. Nếu hôm nay không đến, sau này những kẻ đối đầu khác sẽ bắt chước theo, và Trần Chiết sẽ không có ngày nào được yên ổn.
Dù Lục Chước Niên không phải người có lòng từ thiện, nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn người khác vì mình mà gặp tai bay vạ gió.
Đặc biệt là Trần Chiết này… trông cũng không giống người dễ bị bắt nạt.
Cậu ta có chút quá nổi bật.
Trong chốn danh lợi hào nhoáng, thứ không thiếu nhất chính là những gương mặt xinh đẹp.
Lục Chước Niên đã gặp qua rất nhiều người đẹp, nhưng so với Trần Chiết trước mắt, họ vẫn có phần kém sắc.
Có lẽ là do Trần Chiết đã uống say, trông có vẻ khác với mọi khi.
Hình như càng thu hút hơn.
Cậu quay đầu lại nhìn anh, sống lưng căng thẳng, đôi mắt sáng rực rỡ nhưng ánh nhìn lại có phần lơ đãng, như lạc vào trong sương khói, mơ màng mà tan rã, gò má và đuôi mắt hơi ửng hồng.
Khoảng nửa giây sau, Trần Chiết đột nhiên cười với anh.
Yết hầu Lục Chước Niên khẽ chuyển động.
Quả thật không giống.
Trước đây Trần Chiết cũng thường xuyên cười với họ, nhưng nụ cười đó rất cẩn trọng, mang theo vẻ lấy lòng. Nụ cười ấy rất đẹp, nhưng cũng rất giả, không giống như bây giờ, sống động và chân thật.
Khi Tiêu Khả Tụng nhắc đến Trần Chiết, thường hay khen cậu ta đặc biệt đẹp, nhìn rất thuận mắt.
Sau này Lục Chước Niên gặp rồi, thấy cũng bình thường.
Hôm nay gặp lại, không thể không thừa nhận Tiêu Khả Tụng đã đúng.
Thật sự rất đẹp.
Đặc biệt là sau khi vừa gặp những kẻ xấu xí như Hứa Thiệu Dương và Võ Húc, Lục Chước Niên càng nhìn Trần Chiết càng thấy thuận mắt.
Hứa Thiệu Dương đương nhiên sẽ không nói cho Lục Chước Niên biết vệ sĩ của gã bị Trần Chiết đánh cho hoa rơi nước chảy, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói rằng Trần Chiết đã chạy mất, còn châm chọc một câu rằng cậu Lục thật là ra oai, dẫn theo nhiều người như vậy chỉ để tìm một tên tép riu.
Lục Chước Niên liếc nhìn cái đầu đang chảy máu của Võ Húc, thầm nghĩ Trần Chiết vốn cẩn thận dè dặt như vậy, mà có thể bị gã ép đến mức phải dùng chai rượu đập người, đủ thấy Hứa Thiệu Dương đã quá đáng đến mức nào.
"Bọn họ chuốc rượu cậu à?" Giọng Lục Chước Niên lạnh lùng, ánh mắt dừng lại hai giây trên vệt rượu ở vạt áo Trần Chiết: “Có động tay động chân không?”
Trần Tắc Miên nghe thấy có người nói chuyện với mình, tròng mắt chậm rãi chuyển động, nhưng ánh mắt vẫn chưa có tiêu cự.
Người đàn ông rất kiên nhẫn, hỏi lại một lần nữa: “Có động tay động chân không?”
Trần Tắc Miên giống như một chiếc máy tính đang khởi động chậm chạp, một lúc lâu sau mới phun ra một chữ: “Không.”
Lục Chước Niên có chút buồn cười, dùng giọng trần thuật hỏi lại: “Vậy đầu của Võ Húc là tự gã đập vỡ à?”
Trần Tắc Miên gật đầu lia lịa, chắc như đinh đóng cột: “Đúng vậy.”
"Cậu say rồi," Lục Chước Niên kết luận về trạng thái của Trần Chiết chỉ bằng hai câu, rồi giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ phía sau lại gần: “Tôi sẽ cho người đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.”
Trần Tắc Miên đương nhiên sẽ không đi cùng người lạ. Cậu phản ứng một lúc, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, cuối cùng mới nhớ ra để hỏi: “Anh đẹp trai, anh là ai vậy?”
Lục Chước Niên không để ý đến câu hỏi của Trần Chiết, ra lệnh cho vệ sĩ: “Đưa cậu ta đến bệnh viện.”
Vệ sĩ tiến lên, cúi đầu đáp: “Vâng, cậu Lục.”
Cậu Lục?
Nghe thấy cách xưng hô này, Trần Tắc Miên đột nhiên giật mình, tỉnh cả rượu: “Lục Chước Niên?!”
Anh ta là Lục Chước Niên?
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Lục Chước Niên liếc nhìn điện thoại, rồi quay người đi dọc hành lang, tìm một nơi yên tĩnh để nghe máy.
Là Tiêu Khả Tụng.
"Chước Niên, tìm được người chưa?" Tiêu Khả Tụng biết tin Trần Chiết bị người của Hứa Thiệu Dương bắt đi, vốn định tự mình đến tìm, nhưng trùng hợp nhà có việc không thể đi được, đành phải phiền cậu bạn thân Lục Chước Niên đi thay một chuyến. Đợi mãi không thấy tin tức nên có chút sốt ruột: “Trần Chiết không sao chứ?”
Lục Chước Niên nói: “Trông vẫn ổn.”
Dù quen biết Lục Chước Niên đã lâu, Tiêu Khả Tụng vẫn rất khó để phán đoán tình trạng của Trần Chiết chỉ qua ba chữ đó: “Tôi vừa gọi cho cậu ta, cậu ta không nghe máy.”
"Cậu ta say rồi." Lục Chước Niên dừng một chút, bổ sung thêm một câu: “Say đến ngớ ngẩn rồi.”
“Tôi không có ngớ ngẩn.”
Trần Tắc Miên đột nhiên xuất hiện, từ sau vai Lục Chước Niên nhoài người tới.
Ngón tay đang cầm điện thoại của Lục Chước Niên khẽ co lại, đồng tử hơi co rút, anh kinh ngạc quay mặt đi, nhìn về phía Trần Tắc Miên đang ghé sát vào điện thoại của mình.
Trần Tắc Miên nheo mắt lại, cố gắng tập trung ánh nhìn để đối diện với Lục Chước Niên, không vui lặp lại lần nữa: “Tôi không có ngớ ngẩn.”
Lục Chước Niên: “...”
Tiêu Khả Tụng ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng của Trần Chiết, liền gọi một tiếng: “Trần Chiết?”
Trần Tắc Miên hơi nghi hoặc mà "hửm?" một tiếng. Cậu mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, liền tiếp tục nhoài người tới gần điện thoại hơn, tai áp thẳng vào mu bàn tay của Lục Chước Niên.
Lục Chước Niên như bị bỏng, khẽ run lên một cách khó nhận ra, sống lưng bất giác căng cứng, không biết nên phản ứng thế nào.
Chưa từng có ai lại gần anh như vậy.
Lục Chước Niên bài xích việc tiếp xúc thân thể với người khác. Người thân quen sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy, còn người không thân thì đến cơ hội lại gần anh cũng không có.
Vậy Trần Chiết đã đến đây bằng cách nào?
Mấy vệ sĩ kia đâu rồi?