Hành động này truyền đi thông điệp bất mãn quá rõ ràng.

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người không dám nói gì nữa. Sự im lặng lấy Lục Chước Niên làm tâm điểm, nhanh chóng lan ra xung quanh.

Không khí dần dần ngưng đọng.

Lúc đầu, Trần Tắc Miên còn không biết tại sao Lục Chước Niên lại nổi giận.

Đương nhiên, bây giờ cậu vẫn không biết.

Nhưng cậu đột nhiên phát hiện, rất nhiều ánh mắt đang mơ hồ dừng lại trên người mình, liền kinh ngạc chỉ vào chính mình.

Là vì mình sao?

Lục Chước Niên căn bản không thèm nhìn cậu.

Trần Tắc Miên nghĩ lại một chút, cảm thấy việc sai lầm nhất mình đã làm, có lẽ chính là xuất hiện trước mặt Lục Chước Niên.

Có thể là Lục Chước Niên nhìn thấy cậu là khó chịu.

Vì thế, Trần Tắc Miên thức thời tạm biệt: “Cậu Lục, không có việc gì thì tôi đi trước đây.”

Nghe vậy, động tác của Lục Chước Niên khựng lại một chút, anh ngước mắt nhìn về phía Trần Tắc Miên.

Trần Tắc Miên thử thăm dò kết thúc cuộc trò chuyện: “Tạm biệt?”

“...”

Bên này không khí không ổn, bên kia sân đua, Tiêu Khả Tụng cũng đã nhìn qua.

Chỉ thấy Trần Chiết đứng đối diện Lục Chước Niên, ánh mắt Lục Chước Niên sâu thẳm, chỉ nhìn cậu mà không nói lời nào.

Xung quanh hai người họ trống ra một vòng lớn, mọi người đều im lặng vạch rõ ranh giới với Trần Chiết, ra vẻ "là Trần Chiết chọc giận cậu Lục, không liên quan đến chúng tôi".

Chuyện gì thế này?

Trần Chiết luôn biết cách ăn nói, chỉ là chào một tiếng để về trước thôi mà, không lẽ đã nói sai điều gì sao, sao lại khiến Lục Chước Niên nổi giận thế kia.

Tiêu Khả Tụng bắt đầu đi về phía đó, còn chưa nghĩ ra cách hòa giải thế nào, đã nghe Lục Chước Niên hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Mọi người tất nhiên là đi theo Lục Chước Niên, chỉ còn lại một mình Trần Tắc Miên lẻ loi đứng đó.

Tiêu Khả Tụng đầu óc mông lung, đi về phía Trần Tắc Miên: “Chước Niên có ý gì vậy?”

"Chắc là ý tạm biệt đấy," Trần Tắc Miên đã đạt được mục đích rời đi sớm, liền cáo biệt Tiêu Khả Tụng: “Tôi về nhà ngủ đây, bái bai.”

Đám người còn chưa đi xa: “...”

Làm cậu Lục tức đến mức đó mà cậu còn ngủ được à anh bạn?

Độ vô tư này đúng là đỉnh của chóp.

Trần Tắc Miên hễ bước vào trạng thái làm việc là sẽ quên cả thời gian. Cậu ngồi trước máy tính điên cuồng làm việc suốt một tuần, cuối cùng cũng viết xong khung sườn của trò chơi.

Viết xong, đầu tiên là cậu ngủ một giấc trời đất tối sầm, sau đó ra ngoài kiếm ăn. Đợi đến khi ăn uống no đủ, cậu mới nhớ lôi chiếc điện thoại ở trong góc ra, kết nối lại với thế giới này.

Trên màn hình có rất nhiều thông báo, trong đó có một chuỗi dài các cuộc gọi nhỡ, cậu cũng không biết là của ai.

Không biết là ai tìm = không có ai tìm.

Tiêu Khả Tụng thì có gọi cho cậu mấy cuộc từ sáu ngày trước, sau đó không gọi nữa, chắc là giận rồi.

Còn có một số lạ gửi tin nhắn sa thải cho cậu.

Chắc là nơi làm việc trước đây của Trần Chiết. Họ gọi cho cậu rất nhiều cuộc không được, liền nhắn tin thông báo sa thải vì cậu liên tục vắng mặt.

Thôi được.

Vốn dĩ cũng không biết nên đi đâu làm.

Trong khoảng thời gian này, Trần Tắc Miên lại nhớ ra thêm không ít ký ức của nguyên chủ, nhưng ký ức về việc đi làm thì không có chút nào.

Không có chắc là không quan trọng.

Trần Tắc Miên rảnh rỗi, dành thời gian dọn dẹp lại căn phòng, tìm được rất nhiều thứ hữu dụng, bao gồm cả chứng minh thư của Trần Chiết.

Trần Chiết thế mà mới có 18 tuổi!

Cậu biết Trần Chiết tuổi không lớn, nhưng không ngờ lại nhỏ đến vậy. Rõ ràng mới vừa thành niên, mà đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, thậm chí còn dựa vào nỗ lực của bản thân để kết bạn với cậu chủ của giới thượng lưu Kinh Thị là Tiêu Khả Tụng.

Thật sự rất lợi hại.

Nghĩ đến đây, Trần Tắc Miên quyết định vẫn phải níu kéo lại vị cậu Tiêu này.

Dù sao thì đoạn tình bạn này cũng là do Trần Chiết rất vất vả mới có được. Trần Tắc Miên được hưởng không đã đành, nếu còn không trân trọng, lỡ đâu một ngày nào đó Trần Chiết quay lại chắc sẽ tức chết.

Trần Tắc Miên gọi lại số đó.

Gọi hai cuộc đều không ai nghe, cuộc thứ ba thì bị ngắt máy.

Giận thật rồi.

Trần Tắc Miên liền thành khẩn gửi một tin nhắn xin lỗi.

[Tôi sai rồi.]

Tiêu Khả Tụng không trả lời.

Trần Tắc Miên tiếp tục tự kiểm điểm.

[Tôi không nên không nghe điện thoại của anh, đừng giận nữa mà. (biểu tượng cảm xúc) đừng giận mà.jpg]

Điện thoại rung lên, nhận được một tin nhắn trả lời.

[Hừ.]

Sao anh cũng "hừ" nữa vậy?

Trần Tắc Miên gãi đầu, có chút không nắm bắt được mấy vị đại thiếu gia này đang "hừ" cái gì, liền lên mạng tìm kiếm:

#Hừ nên trả lời thế nào #Gửi hừ là đang giận sao #Đối phương giận thì gửi gì #Đối phương giận thì dỗ thế nào #Các bước xin lỗi của người có EQ cao

Trần Tắc Miên rất có tinh thần nghiên cứu, vừa tìm kiếm là đã say sưa nghiên cứu, mãi đến khi điện thoại bắt đầu rung dữ dội, cậu mới phát hiện mình đã vô thức nghiên cứu hơn nửa giờ.

Trên màn hình điện thoại nhấp nháy tên của Tiêu Khả Tụng.

Hử?

Chủ động gọi cho mình, vậy chắc là hết giận rồi.

Trần Tắc Miên tiện tay đóng trang web lại, nhận điện thoại.

Giọng Tiêu Khả Tụng âm trầm: “Trần Chiết, cậu lại chạy đi đâu rồi, tại sao không trả lời tin nhắn của tôi!”

“...”

Trần Tắc Miên điên cuồng nhấn vào trình duyệt, từ lịch sử khôi phục lại giao diện #Các bước xin lỗi của người có EQ cao#.

Tiêu Khả Tụng tức giận nói: “Nói đi!”

Trần Tắc Miên vừa mở miệng đã bị nước bọt sặc một cái: “Tôi khụ khụ khụ khụ, tôi ở nhà, khụ khụ khụ.”

Tiêu Khả Tụng nghe thấy Trần Tắc Miên ho, liền hỏi: “Sao ho dữ vậy, cậu ốm à?”

Con người lương thiện nên nói thật, Trần Tắc Miên biết mình không nên nói dối, nhưng nếu cậu thừa nhận mình bị ốm, có lẽ Tiêu Khả Tụng sẽ vì thế mà không truy cứu chuyện cậu không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn nữa.

Trần Tắc Miên lại ho thêm hai tiếng, nói nước đôi: “Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

Tiêu Khả Tụng quả nhiên không truy cứu nữa: “Chả trách không thấy cậu ở nhà hàng Kim Lân, hôm đó tôi đến đó ăn cơm, tìm mãi không có chỗ đỗ xe.”

Trần Tắc Miên mơ hồ nhớ ra, Trần Chiết đã làm quen với Tiêu Khả Tụng qua việc giúp anh ta đỗ xe, liền nói: “Bên đó khó đỗ xe thật, lần sau anh đến, tôi sẽ đỗ xe cho anh.”

Tiêu Khả Tụng rất dễ dỗ. Nghe Trần Tắc Miên nói vậy, anh ta dễ dàng tha thứ cho cậu: “Tối nay đi luôn, tôi muốn ăn món vịt khoai tây nghiền ở đó.”

Trần Tắc Miên không thể tưởng tượng được khoai tây nghiền và vịt có thể kết hợp thành một món ăn như thế nào, nhưng cậu tôn trọng khẩu vị của cậu chủ Tiêu, và cũng biết điều mà nói: “Anh ở đâu, tôi đến đón anh.”

Tiêu Khả Tụng vui vẻ: “Ở trường, cậu đến đây đi, tiện thể chơi bóng một lúc.”

Trần Tắc Miên có chút dè dặt với việc chơi bóng, nhưng không nói ra. Cậu tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, rồi bắt taxi thẳng đến trường của Tiêu Khả Tụng.

Lục Chước Niên, Diệp Thần, Tiêu Khả Tụng đều học cùng một trường đại học, một ngôi trường hàng đầu của Kinh Thị, một thánh đường học thuật với trăm năm lịch sử.

Trong khuôn viên trường, cây cổ thụ che trời, bóng râm bao phủ.

Trần Tắc Miên đi dọc theo bóng cây, còn chưa đến sân bóng rổ đã gặp Lục Chước Niên.

Đúng lúc giữa hai tiết học, sinh viên tan học ra khỏi giảng đường, sinh viên vào lớp đi vào, người qua lại tấp nập. Xung quanh Lục Chước Niên lại như có một kết giới vô hình, ngăn cách mọi ồn ào náo nhiệt bên ngoài, tạo thành một khoảng không gian yên tĩnh riêng.

Ở trường, Lục Chước Niên ăn mặc rất tùy ý, một chiếc áo khoác bò màu sẫm khoác ngoài chiếc áo thun cổ tròn trắng tinh. Chất liệu cao cấp, phom dáng thiết kế hoàn hảo, vừa vặn để lộ ra chiếc cổ thon dài và một chút xương quai xanh.

Tóc cũng không được tạo kiểu cầu kỳ, vài sợi tóc mái rủ xuống trán, lướt qua hàng lông mày, làm dịu đi ánh mắt sắc bén. Thoạt nhìn môi hồng răng trắng, giống như những chồi non mới nhú của cây liễu, vô cùng thanh thuần.

So với một Lục Chước Niên khí chất ngời ngời, phía sau có tám vệ sĩ, tay đeo găng da màu đen, mặc sơ mi và vest cao cấp, quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau.

Trần Tắc Miên thậm chí còn muốn huýt sáo với anh.

Nhưng cậu vẫn chưa quên chuyện mình bị Lục Chước Niên áp giải đến bệnh viện, cũng không quên Lục Chước Niên vẫn còn giữ tờ đơn xin nội soi khí quản của cậu, càng nhớ rõ đêm ở câu lạc bộ đua xe, Lục Chước Niên vừa nhìn thấy mình đã không vui.

Dựa vào ba điểm trên, Trần Tắc Miên không chỉ không dám huýt sáo, mà còn rụt vai lại, cố gắng giấu mình vào chỗ đông người.

Lục Chước Niên vừa bước ra khỏi khu giảng đường đã nhìn thấy Trần Chiết.

Anh vốn định giả vờ không thấy, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lén lút trốn tránh của Trần Chiết, lại tức không chịu nổi.

Trốn đi đâu cho được.

Đúng là trò cười.

Có một khuôn mặt nổi bật, bắt mắt như vậy, nếu không muốn bị phát hiện thì đừng có lượn lờ trước mặt anh nữa.

Lục Chước Niên vốn dĩ không muốn để ý đến cậu.

Nhưng Trần Chiết thật sự quá thu hút. Làn da trắng lạnh đến chói mắt, đứng dưới ánh nắng mặt trời như thể được phủ một lớp sơn lót, không chỉ Lục Chước Niên, mà rất nhiều sinh viên xung quanh cũng đang nhìn cậu.

Còn nhuộm một mái tóc màu vàng nhạt.

Định ra mắt làm người nổi tiếng à?

Vì một vài lý do đặc biệt, Lục Chước Niên cần phải giữ cảm xúc ổn định. Việc dùng khả năng tự chủ mạnh mẽ để kiềm chế những cảm xúc tiêu cực là thói quen hàng ngày của anh.

Anh vẫn luôn làm rất tốt.

Nhưng sự thay đổi không rõ nguyên nhân của Trần Chiết đã làm xáo trộn quy luật hòa âm trong cuộc đời anh.

Đêm đó, khi phát hiện ra rằng việc trêu chọc Trần Chiết có thể mang lại cảm giác sung sướng, lẽ ra anh phải nhận ra rằng, đằng sau tất cả những thứ tốt đẹp đều có cái giá của nó.

Điều kiện tiên quyết để anh cảm thấy sung sướng, là đêm đó Trần Chiết đã khiến anh tức giận trước.

Trần Chiết đánh ngất vệ sĩ của anh, lặng lẽ tiếp cận anh. Trần Chiết, người vốn nằm trong lòng bàn tay, đột nhiên mất kiểm soát. Điều này không chỉ đại diện cho nguy hiểm, mà còn cho thấy những đánh giá trước đây của anh về Trần Chiết có sai lầm rất lớn.

Sự phẫn nộ của Lục Chước Niên chủ yếu đến từ đây. Thay vì nói là giận vì sự kỳ quặc của Trần Chiết, thì đúng hơn là giận chính mình bất tài và mất kiểm soát.

Nhưng sau những lần thử và đối đầu, anh lại một lần nữa giành được quyền chủ động: Anh giả vờ muốn động thủ với Trần Chiết, xác định rằng Trần Chiết không có ý định giết anh, cũng không dám làm tổn thương anh.

Khi sự nguy hiểm của Trần Chiết không còn áp dụng với Lục Chước Niên, Lục Chước Niên lại một lần nữa nắm giữ quyền lực.

Trần Chiết vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Nhưng vì sự kiện "quyền uy bị Trần Chiết thách thức" đã xảy ra trước đó, khiến anh nảy sinh nghi ngờ về quyền lực của chính mình, nên anh đã lạm dụng quyền lực để xác minh. Anh đưa Trần Chiết đến bệnh viện kiểm tra, sau đó còn đe dọa, ép buộc Trần Chiết phải khuất phục, cho đến khi Trần Chiết xin lỗi và cầu xin anh.

Những lời đe dọa chọc dò tủy sống, nội soi đại tràng, nội soi dạ dày, nội soi khí quản, đều là anh đang im lặng tuyên bố với Trần Chiết: Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể kiểm soát cậu.

Điều này quá vô liêm sỉ.

Trong quá trình đó, anh căn bản không phải đang thiết lập quyền uy, mà là đang tìm lại sự tự tin đã đánh mất trước mặt Trần Chiết.

Ý nghĩ này là sai lầm, chỉ cần sửa lại là được.

Lục Chước Niên vốn cho rằng chỉ cần làm rõ logic, Trần Chiết sẽ mất đi sự đặc biệt.

Nhưng anh lại sai rồi.

Khi gặp lại Trần Chiết ở câu lạc bộ đua xe, Lục Chước Niên vẫn bị Trần Chiết làm cho xao động.

Không phải là cảm giác tội lỗi, mà là những dao động cảm xúc hoàn toàn không có lý do.

Đây là hai tin xấu: một là anh thế mà không cảm thấy tội lỗi vì hành vi ti tiện của mình, đại diện cho việc giới hạn đạo đức của anh đang hạ thấp; hai là anh không biết những cảm xúc kỳ quái đó là gì, đại diện cho việc Trần Chiết vẫn không thể kiểm soát được.

Cuộc đua ngày đó, họ đặt lịch thi đấu là 56 vòng. Ở vòng thứ 18, 31 và 46, khi đi ngang qua khán đài, Lục Chước Niên đã dùng khóe mắt liếc lên.

Vòng thứ 18, Trần Chiết cúi đầu. Vòng thứ 31, Trần Chiết chơi điện thoại. Vòng thứ 46, vẫn đang chơi điện thoại.

Lúc đó anh đã có chút không vui, nhưng vẫn dành thời gian để phá kỷ lục.

Và lần duy nhất Trần Chiết nhìn lên màn hình lớn hiển thị thành tích của anh, là vì bên đó bắn pháo hoa ăn mừng, làm cậu giật mình.

Lục Chước Niên cố gắng phớt lờ Trần Chiết.

Tiếc là lần này Lục Chước Niên lại không được như ý. Anh càng muốn coi nhẹ Trần Chiết, Trần Chiết lại càng xuất hiện khắp nơi. Anh càng muốn kiểm soát cảm xúc của mình không bị thay đổi vì Trần Chiết, cảm xúc lại càng thay đổi dữ dội hơn.

Đây chắc chắn là vấn đề của Trần Chiết.

Lục Chước Niên bước xuống bậc thang, ánh mắt khóa chặt vào Trần Chiết, đồng thời lại có chút hoài nghi về phán đoán của mình.

Dù sao thì lần trước anh cũng đã tổng kết ra kết luận này, nhưng cuối cùng lại chứng minh rằng đó là vấn đề của chính Lục Chước Niên.

Nhưng lần này chắc là đúng rồi.

Dù xét từ góc độ xác suất, cũng không thể nào tất cả đều là vấn đề của anh được. Chẳng lẽ Trần Chiết không có một chút sai lầm nào sao?

Trần Tắc Miên không hề biết nội tâm của Lục Chước Niên lại phong phú đến vậy.

Nếu cậu biết, chắc chắn cũng sẽ thành tâm tán thưởng một câu "xuất sắc".

Nhưng rất nhanh sau đó, điều xuất sắc hơn đã đến.

Trần Tắc Miên nhìn thấy một mỹ nữ đeo đàn cổ đang đi về phía Lục Chước Niên.

Cậu liếc mắt một cái là nhận ra nữ sinh trước mặt là ai— Nữ phụ được yêu thích thứ hai trong tiểu thuyết, hoa khôi Thẩm Thanh Uyển.

Thẩm Thanh Uyển là trưởng câu lạc bộ đàn cổ, còn Lục Chước Niên là chủ tịch hội sinh viên. Trong thời gian ở trường, hai người thường xuyên tiếp xúc vì công việc của các câu lạc bộ. Cô dần dần thích Lục Chước Niên, và đã thầm yêu anh rất nhiều năm.

Trong nguyên tác, có rất nhiều nữ phụ thích Lục Chước Niên.

Sức hút của nam chính tỏa ra bốn phía, không thể ngăn cản. Lần lượt có hoa khôi dịu dàng, học tỷ lạnh lùng, nữ cảnh sát nóng bỏng, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, ngọc nữ điện ảnh, nữ tổng tài quyến rũ... những hồng nhan tri kỷ tự nguyện đến với anh.

Nhưng cuối cùng nữ chính thuộc về ai thì lại không được nói rõ. Theo phong cách quen thuộc của truyện nam tần, tác giả có lẽ muốn "tất cả", nhưng vì cân nhắc đến yếu tố hài hòa nên không thể viết như vậy, đành dứt khoát không xác định CP.

Mãi cho đến cuối truyện, những hồng nhan tri kỷ này và nam chính vẫn ở trong trạng thái mập mờ, đến một nụ hôn cũng không có, thật sự rất khó kết luận ai quan trọng hơn trong lòng Lục Chước Niên.

Vấn đề nam chính rốt cuộc thích ai, cứ như vậy trở thành một bí ẩn chưa có lời giải, các độc giả đã tranh cãi suốt nhiều năm mà không có kết quả.

Tác giả đã để lại một sự day dứt vĩnh viễn trong lòng hàng triệu độc giả.

Nhìn thấy Thẩm Thanh Uyển xuất hiện, Trần Tắc Miên đột nhiên nhận ra—

Cậu có lẽ có cơ hội biết được nửa kia đích thực của Lục Chước Niên là ai!

Trần Tắc Miên vô cùng kích động, không nhịn được mà cẩn thận đi về phía trước vài bước.

Lục Chước Niên dùng khóe mắt liếc thấy Trần Chiết đang đi về phía mình, sắc mặt khá hơn, đại phát từ bi mà chủ động gọi tên cậu.

“Trần Chiết.”

Trần Tắc Miên còn tưởng mình đi tới rất kín đáo, nghe thấy Lục Chước Niên đột nhiên gọi mình, trong lòng giật thót, đột nhiên cứng đờ tại chỗ, do dự giữa việc quay đầu bỏ chạy và hào phóng tiến lên.

Lục Chước Niên đã quyết định thay cậu: “Lại đây.”

Khi đang ngây người, người ta sẽ theo bản năng tuân theo mệnh lệnh.

Trần Tắc Miên đi qua, đứng ở vị trí sau lưng Thẩm Thanh Uyển hai bước, giữ một khoảng cách có thể tiến thoái, để tiện rút lui bất cứ lúc nào.

Sau đó, cậu bắt chước thái độ của nguyên chủ đối với Lục Chước Niên, nịnh nọt nói: “Cậu Lục, ngài có gì căn dặn ạ?”

Lục Chước Niên: “Nói chuyện như người bình thường đi.”

Trần Tắc Miên: “...”

Thẩm Thanh Uyển nghe hai người đối thoại thấy thú vị, không khỏi mỉm cười, quay đầu nhìn thiếu niên có giọng nói trong trẻo phía sau.

Vừa nhìn, Thẩm Thanh Uyển không khỏi hơi mở to mắt.

Thiếu niên có đường nét tinh xảo, đẹp đến kinh ngạc.

Cậu đứng dưới ánh nắng mặt trời, làn da mỏng manh như sứ mỹ nhân phản chiếu ánh sáng li ti, trắng đến gần như trong suốt, đến cả những mao mạch xanh nhạt mảnh mai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Một nốt ruồi son nhỏ điểm xuyết bên gáy, tô điểm thêm vài phần tươi đẹp cho khuôn mặt anh tuấn ấy, càng thêm mê hồn đoạt phách, níu lấy ánh nhìn của người khác.

Con người đều là động vật thị giác, sẽ không tự chủ được mà bị những thứ xinh đẹp hấp dẫn, và cũng biết thưởng thức lẫn nhau.

Trần Tắc Miên nhìn thấy Thẩm Thanh Uyển, cũng cười toe toét: “Chào cô.”

Thẩm Thanh Uyển tỉnh táo lại, mỉm cười gật đầu: “Chào cậu.”

Lục Chước Niên thầm nghĩ có gì đáng cười, các người thân nhau lắm sao?

Anh cau mặt lườm Trần Chiết: “Cậu đến đây làm gì?”

Ánh mắt Trần Tắc Miên dời khỏi khuôn mặt Thẩm Thanh Uyển, dừng lại trên người Lục Chước Niên, nói: “Không phải anh gọi tôi lại đây sao, cậu Lục?”

Lục Chước Niên đương nhiên hỏi lại: “Cậu lại đây rồi à?”

Trần Tắc Miên bị lời chất vấn hùng hồn của Lục Chước Niên làm cho có chút hoài nghi chính mình, nhìn Lục Chước Niên, rồi lại nhìn chính mình: “Tôi... tôi lại đây... rồi.”

Lục Chước Niên dùng ánh mắt đo khoảng cách gần 3 mét giữa hai người.

Trần Tắc Miên: “?”

Lục Chước Niên chưa từng gặp người nào ngốc như vậy, nói thẳng: “Lại đây thêm chút nữa.”

Trần Tắc Miên nhấc chân bước nửa bước.

Lục Chước Niên liếc nhìn chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho Trần Tắc Miên mau đứng lại đó, đừng có tìm chết.

Trần Tắc Miên đành phải đi qua, đứng cùng Lục Chước Niên đối diện Thẩm Thanh Uyển.

Lục Chước Niên rất hài lòng với vị trí đứng này, nói với Thẩm Thanh Uyển: “Đây là Trần Chiết.”

Thẩm Thanh Uyển cười rạng rỡ, đùa giỡn nói: “Chủ tịch, bạn của anh trông đẹp trai thật đấy, có phải các anh đẹp trai có nhóm riêng, chỉ chơi với những người đẹp thôi không?”

Lục Chước Niên vô cùng không hiểu phong tình, giọng điệu bình thản trần thuật sự thật: “Không có nhóm, cậu ta muốn chơi với tôi, quen tôi qua Tiêu Khả Tụng.”

Trần Tắc Miên cạn lời liếc nhìn Lục Chước Niên một cái, thầm nghĩ người ta đang khen anh đẹp trai đấy anh bạn, ai quan tâm tôi quen anh thế nào chứ.

Hơn nữa cái gì gọi là tôi muốn chơi với anh?

Lời này nghe sao có chút kỳ quái.

Lục Chước Niên không nghe ra ý tứ của Thẩm Thanh Uyển, nhưng lại giải mã ánh mắt của Trần Tắc Miên rất chính xác: “Sao, không phải cậu muốn chơi với tôi à?”

Trần Tắc Miên ho sặc một tiếng, nói: “Đúng vậy.”

Thẩm Thanh Uyển cười nói: “Tôi cũng thích chơi với người đẹp. Chủ tịch, tối nay hội sinh viên có tiệc, gọi cả Trần Chiết đến cùng đi.”

Lục Chước Niên nói: “Lần sau đi, tối nay có hẹn ăn cơm trước rồi.”

Trần Tắc Miên cuối cùng cũng biết tại sao Lục Chước Niên gọi mình lại đây, hóa ra là để làm bia đỡ đạn từ chối bữa tiệc. Cậu liền thuận theo lời Lục Chước Niên: “Đúng vậy đúng vậy, thật ngại quá.”

Ai cũng biết Lục Chước Niên nổi tiếng là khó hẹn, Thẩm Thanh Uyển cũng không nản lòng, ngược lại còn hào phóng cười: “Không sao đâu, là chúng tôi hẹn muộn quá, lần sau tôi cũng sẽ hẹn trước.”

Lục Chước Niên nói: “Được.”

Thẩm Thanh Uyển lấy điện thoại ra, vuốt tóc, gò má hơi ửng hồng: “Vậy tôi thêm WeChat của anh nhé.”

Lục Chước Niên quét mã QR.

Thẩm Thanh Uyển rõ ràng có chút vui vẻ, nắm chặt điện thoại vẫy tay chào tạm biệt hai người: “Chủ tịch, tôi đi trước đây, bây giờ các câu lạc bộ đều đang tập luyện cho buổi biểu diễn văn nghệ, anh có thời gian nhất định phải đến xem nhé.”

Lục Chước Niên gật đầu.

Thẩm Thanh Uyển rộng rãi, dịu dàng, lại vẫy tay với Trần Chiết: “Bai bai, cậu đẹp trai.”

Trần Tắc Miên cười xua tay: “Bai bai, chị đẹp gái.”

Mặt Thẩm Thanh Uyển lập tức đỏ hơn, cô lại vuốt mái tóc bên mai, đi nhanh hai bước rồi rời đi.

Trần Tắc Miên liếc nhìn hướng Thẩm Thanh Uyển rời đi, thầm nghĩ Thẩm Thanh Uyển thật xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt.

Tiếc là Lục Chước Niên thật sự là... hình như không có ý gì với cô ấy.

Nhưng nói là không có ý, mà WeChat thì cũng đã thêm rồi.

Vậy rốt cuộc là có ý hay không?

Haiz, tâm tư nam chính thật khó đoán, không biết anh rốt cuộc sẽ thích ai.

Trần Tắc Miên thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu lại đã chạm phải ánh mắt của Lục Chước Niên.

“...”

Trần Tắc Miên: “?”

Lại lườm tôi làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play