Mạnh Vãn so sánh với cái áo đang mặc, nghe nói là Thường Kim Hoa may từ mấy năm trước, vẫn luôn không nỡ mặc, giờ lại hên cho cậu.

Cái thứ này cũng dễ làm, chỉ là một miếng vải thôi, cắt không sai biệt lắm rồi khâu dây lưng vào là được. Tay nghề Mạnh Vãn hơi vụng, dây lưng khâu cũng xiêu vẹo, miễn cưỡng chắp vá cũng có cái để mặc.

Đến cái áo ngắn vải thô khó hơn một chút thì cậu chịu. Thường Kim Hoa bớt chút thời gian tìm cái áo choàng của con trai bà ta sửa lại cho cậu.

Nhà nghèo đều như vậy, quần áo sửa đi sửa lại, trừ khi hỏng không mặc được nữa mới cắt may vá đế giày dùng, bằng không mặc lâu cũng không có chuyện vứt đi.

Cổng nhà góa phụ Tống đóng kín mấy ngày, trong thôn sớm đã có người bàn tán xôn xao.

Trương Tiểu Vũ hận không thể đi quanh cổng thôn ba lần để nói xấu tiểu ca nhi nhà góa phụ Tống, nhưng lại sợ góa phụ Tống đến mách tội với chồng hắn, chỉ có thể nhẫn nhịn đến gan ruột cồn cào.

Tống Đình Chu cõng giỏ sách về quê vừa lúc thấy hắn lấm lét rình mò ngoài tường nhà mình.

“Nhị thúc ma.”

“A! Là Đình Chu về rồi à? Sao con đi đường không gây ra tiếng động gì vậy?” Trương Tiểu Vũ giật mình, suýt chút nữa thì ngã từ trên tường xuống.

Mạnh Vãn đang tưới rau trong vườn nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, vội vàng bỏ gáo nước trở về nhà. Chết tiệt, hình như đúng là mười ngày rồi. Nghe dì Tống nói hôm đó bà ta đi trấn chính là lúc con trai bà ta lên thư đường, bà ta đi theo mua sắm đồ đạc.

“Đại Lang con về rồi đấy à, hôm nay sao về sớm hơn thường lệ vậy?” Vừa lúc Thường Kim Hoa gánh nước sông về. Trong sân nhà bà ta có một cái lu, trong bếp cũng có một cái lu. Cái lu trong bếp là nước ăn, ngày thường đều đi gánh ở giếng công cộng giữa thôn. Nước dùng để tưới rau và tắm rửa thường lấy ở sông gần nhà.

“Trương Tiểu Vũ? Ngươi đến nhà ta làm gì?” Đặt gánh nước xuống, sắc mặt Thường Kim Hoa không thể gọi là tốt, niềm vui khi thấy con trai về cũng bị cái miệng lắm chuyện này làm hỏng hết.

“Ta… Ta đi ngang qua đây thôi, đi ngang qua.” Trương Tiểu Vũ như bôi dầu vào chân, xoay người bỏ đi, bước chân bay nhanh.

Tống Đình Chu cúi người nhấc gánh nặng trên mặt đất lên, bước chân trầm ổn.

“Đại Lang, không cần con, mẹ làm được rồi.” Thường Kim Hoa thương con trai đi bộ về quê còn muốn giúp bà làm việc.

Tống Đình Chu tránh tay bà, “Mẹ, mẹ mở cửa trước đi.”

“Ai, được.” Thường Kim Hoa vội lấy chìa khóa trong ngực ra, mở cái khóa đồng treo trên cửa.

Tống Đình Chu gánh hai thùng nước vào cửa, “Sao ban ngày còn phải khóa cửa?” Mẹ hắn chỉ đi gánh nước ở giếng công cộng trong thôn, đâu phải đi xa, cớ gì phải khóa cửa? Lại nghĩ đến Trương Tiểu Vũ ghé vào tường đất nhà hắn lén lút nhìn vào trong sân……

“Đại Lang, con vào nhà với mẹ trước, mẹ có chuyện muốn bàn với con.”

Thường Kim Hoa bảo con trai bỏ đòn gánh rồi theo bà vào nhà. Tống Đình Chu vào nhà trước tiên nhìn phòng ngủ nhỏ thường ngày của mình, cửa phòng đóng chặt, rồi theo mẹ vào phòng ngủ chính. Trên giường đất chỉ có một bộ chăn đệm.

“Đình Chu, mẹ ở trấn trên mua một tiểu ca nhi về.” Thường Kim Hoa nói thẳng.

Tống Đình Chu mím môi, “Tiễn đi.”

“Đại Lang con……”

Tống Đình Chu không hề nghe bà khuyên giải, nói thẳng. Hắn cao lớn chân dài, xoay người hai bước đã đến cửa phòng ngủ nhỏ.

“Ta không biết thân phận lai lịch của ngươi, nhưng nếu đã bị người mua kẻ bán thì chắc chắn là xuất thân không tốt. Ta cũng không ép ngươi, mấy ngày nay ngươi cứ ở đây, ta tự rời đi về thư đường trên trấn. Đợi ngươi tìm được nơi đi rồi thì tự mình rời đi đi.”

Mạnh Vãn trong phòng lưng tựa cửa gỗ, càng nghe càng thấy không ổn. Hiện giờ cậu còn chưa biết luật pháp ở thế giới này, nhưng trên đường cũng nghe mẹ mìn nói qua, hộ tịch của cậu đã bị đăng ký là nô tịch. Cho dù nhà họ Tống trả lại khế ước bán thân cho cậu, cậu nhiều lắm cũng chỉ là một nô lệ tự do, vẫn không thể ra tiền mua đất.

Hơn nữa, theo kiến thức lịch sử cổ đại ở thế giới trước của cậu, người buôn bán số lượng bạc từ ngàn trở lên sẽ tự động được chuyển thành thương tịch. Nhưng mà… cậu thậm chí còn không được tính là thương tịch thấp kém nhất, mà là nô tịch, cùng với kỹ nữ, con hát, ăn xin đều bị gọi chung là tiện tịch.

Nô tịch thì không được phép buôn bán. Nếu bị phát hiện sẽ bị bắt vào quan phủ sung quân. Cậu là tiểu ca nhi, sung quân gì đó sẽ ra sao có thể đoán trước được. Thà chết dọc đường còn hơn, bằng không đến quân doanh cũng bị tra tấn đến chết.

Gánh hát đi khắp nơi, nay đây mai đó, hơn nữa con hát đều là những đứa trẻ nghèo khổ được chọn từ đám ăn xin, từ nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng.

Tuổi của cậu hiện giờ chắc chắn là không được. Vậy thì chỉ còn lại hai lựa chọn, hoặc là làm kỹ tử, hoặc là làm ăn xin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play