Trở về đổ cháo trong nồi ra bát, Thường Kim Hoa rửa nồi, bảo Mạnh Vãn tiếp tục thêm lửa, lấy muôi gỗ khều một góc ở cái bình đựng mỡ, dính chút mỡ bỏ vào đáy nồi. Rau cần cắt thành đoạn dài, rửa sạch hai lần rồi cho vào nồi. Mùi thơm thanh mát kỳ lạ của rau dưa tỏa ra. Thường Kim Hoa chỉ cho nửa muỗng muối, dùng muôi gỗ đảo vài cái rồi múc ra đĩa.
Dưa chuột thì càng đơn giản, đập vỡ rồi thái miếng, thêm chút muối, dùng đũa trộn hai cái.
“Xong rồi, ăn cơm thôi.”
Mạnh Vãn chờ đúng những lời này của bà ta. Bên lu nước có một cái chậu gỗ dùng để rửa tay rửa mặt, cậu múc nước rửa tay rồi vào nhà giúp Thường Kim Hoa bưng đồ ăn.
Thường Kim Hoa vốn là người sạch sẽ trong thôn, thấy vậy không khỏi thầm nghĩ: “Cũng còn biết ý tứ.”
Mạnh Vãn từ nhỏ cha mẹ đều mất, lớn lên ở nhà nhị thúc nhị thẩm. Họ cho cậu ăn học, không thiếu thốn quần áo, chỉ là thỉnh thoảng nhị thẩm sẽ trách móc bóng gió.
Cậu từng thấy đường đệ nũng nịu với nhị thẩm, cả nhà ba người hòa thuận vui vẻ, cũng từng ngưỡng mộ, nhưng biết những thứ đó chung quy không thuộc về mình. Những ngày ăn nhờ ở đậu không dễ chịu gì. Chờ đến khi cậu mười tám tuổi thi đậu đại học, nhị thúc chỉ nói đã hết trách nhiệm rồi đuổi cậu ra khỏi nhà, im bặt không nhắc đến sáu mươi vạn di sản cha mẹ để lại cho cậu.
Mạnh Vãn không cãi cọ, chỉ mang theo vài bộ quần áo rời khỏi cái “nhà” đã ở mười mấy năm. Không phải cậu nhu nhược, mà là trên đời này cậu chỉ còn một người thân này, không muốn cắt đứt chút tình cảm cuối cùng. Giờ bảo cậu chọn lại, thưa kiện với chú ruột để đòi năm mươi vạn thì đúng là đầu óc cậu có vấn đề!
Nói xa rồi, tóm lại là quanh năm quen nhìn sắc mặt người khác khiến Mạnh Vãn làm việc gì cũng hay suy nghĩ nhiều. Dù đói bụng cồn cào, thấy Thường Kim Hoa ngồi xuống mâm cơm, cậu cũng không dám động đũa.
Thường Kim Hoa bưng bát cháo của mình lên, từ đáy bát vớt một muỗng đầy cơm, “Động đũa đi chứ, ngẩn người ra làm gì?”
“Con đợi dì Tống cùng ăn.”
Thường Kim Hoa múc một bát cháo loãng vào chén mình, khóe miệng hơi cong lên, “Được rồi, ăn đi.”
Thấy bà ta ngồi xuống gắp miếng rau đầu tiên, Mạnh Vãn nhanh chóng bưng chén lên húp một ngụm cháo.
A! Thơm quá!
Mạnh Vãn quả thực nước mắt lưng tròng, ngon quá! Cậu một hơi húp hết nửa chén cháo, lúc này mới rảnh tay gắp một đũa rau cần xào.
Cái này cũng ngon!
Mạnh Vãn nheo mắt lại, nhanh chóng ăn xong một chén cháo, sau đó lén nhìn Thường Kim Hoa.
“Nhìn ta làm gì, tự mình không biết múc cháo sao?”
Mạnh Vãn ngượng ngùng cười, lại uống thêm hai chén cháo mới cảm thấy bụng có chút no.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Thường Kim Hoa thu dọn bát đũa, hỏi tuổi Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn nhớ lại khi vừa xuyên qua nghe vị tiểu thị bên cạnh cô nương kia nói qua loa tuổi của cậu bây giờ, liền đáp: “Mười sáu ạ.”
Thường Kim Hoa vui vẻ, “Vậy kém thằng lớn nhà ta ba tuổi, vừa đúng lúc.”
Mạnh Vãn cúi đầu giúp bà ta thu dọn, im lặng không nói.
Thường Kim Hoa thấy cậu như vậy, dường như không muốn nhắc đến con trai mình, bèn đem bát đũa đã rửa sạch bỏ vào tủ bếp, gọi cậu vào phòng lớn.
“Những lời vô nghĩa ta cũng không nói nữa. Ta mua ngươi về làm gì, chắc ngươi cũng rõ. Ta biết ngươi có lẽ có chút lai lịch, nhưng tình cảnh hiện giờ, nếu không phải ngươi biết chữ nên bị ta mua về, có lẽ giờ đã bị cái mẹ mìn kia bán vào nhà ai làm nô lệ rồi. Giờ vào nhà ta cũng không cần tủi thân, chỉ cần ngươi cùng con ta thành thân, liền có thể xóa bỏ thân phận nô lệ, trở thành ca nhi bình thường.”
Những lời này của bà ta Mạnh Vãn thật sự nghe lọt tai. Địa vị của nô lệ thấp kém ở thế giới này cậu đã bước đầu hiểu được. Mặc kệ cậu khéo ăn khéo nói thế nào, trước mặt chủ nhân muốn cậu sống thì sống, muốn cậu chết thì chết, ai cho cậu cơ hội biện bạch?
Do đó, gả chồng đổi lấy thân phận bình dân quả thật là chuyện tốt. Gả chồng? Ai… Thôi thì cứ nghe theo số phận vậy.
Thường Kim Hoa kéo cậu ngồi xuống mép giường đất, hắng giọng nói tiếp: “Chồng ta mất sớm, đại lang là một tay ta nuôi lớn. Hiện giờ nó đang học ở thư đường trên trấn, mười ngày mới về nhà một lần. Ở cái thôn này, người đọc sách đếm trên đầu ngón tay. Đại lang nhà ta tuy mấy năm nay vận may không tốt, tú tài vẫn chưa thi đậu nhưng với văn tài của nó thì đậu tú tài cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Những thứ khác ta không dám nói, nhưng làm vợ tú tài thì vẫn có thể để ngươi làm thử một lần.”
Góa phụ, con trai học nhiều năm vẫn chưa đậu tú tài?
Mạnh Vãn nắm chặt tay, mạng ta do ta, không do trời!
Buổi tối Mạnh Vãn ngủ ở phòng nhỏ. Mùa hè cửa sổ mở ra, một làn gió mát thổi qua, mang theo sự dễ chịu. Mạnh Vãn vốn tưởng rằng mình sẽ khó ngủ, ai ngờ vừa đặt lưng xuống gối đã ngủ say như chết.
Nửa đêm, Thường Kim Hoa rón rén đẩy hé cửa, nương ánh trăng lén nhìn vào trong. Mạnh Vãn đã trùm nửa tấm chăn mỏng ngủ say sưa.
Thường Kim Hoa yên tâm, trở về phòng mình.
Mạnh Vãn cứ như vậy ở lại nhà họ Tống. Thường Kim Hoa không cho cậu ra ngoài, cậu liền quanh quẩn trong sân làm những việc có thể. Bộ quần áo tiểu thị kia cũng được cậu giặt sạch sẽ. Khác không nói, chất vải vẫn còn tốt. Thường Kim Hoa bảo cậu tự sửa một cái áo lót để mặc, chính là cái loại có bốn sợi dây lưng.