Sáng sớm hôm sau, Mạnh Vãn còn đang ngủ mơ màng thì cảm thấy gối đầu mình bị người dịch nhẹ một chút, cậu lẩm bẩm trở mình, cửa sổ giấy bị ánh sáng trắng nhuộm sáng, Thường Kim Hoa ở bếp gọi cậu: "Ngày lên cao thế này rồi còn nằm ườn trên giường đất, mau dậy đi."
"Dậy rồi, dậy ngay đây." Mạnh Vãn nhắm mắt đáp một câu, tay mò mẫm dưới gối, quả nhiên sờ thấy một cái túi tiền nhỏ may bằng vải đỏ, bên trong kêu leng keng không ít tiền đồng.
Lại nghiêng người sang bên cạnh, lại sờ thấy một vật mềm mại có lông.
Mắt cậu hơi hé ra một khe hở, là một chiếc mũ lông màu nâu nhạt, như được may từ hai miếng da lại với nhau, nhưng tay nghề rất tốt cơ bản không thấy đường may. Hai bên còn có miếng che tai, trông nghịch ngợm đáng yêu, khuyết điểm duy nhất là màu hơi đậm, nhưng Mạnh Vãn thích.
Cậu nhắm mắt lại nằm trên giường, môi hơi rung động, hai tay nhấc chăn chui vào bên trong, ôm theo cái túi tiền nhỏ màu đỏ và chiếc mũ lông.
Trong lòng Mạnh Vãn cho rằng mình là người lý trí và tự lập, từ nhỏ không cha không mẹ sống ở nhà nhị thúc, làm trâu làm ngựa cho nhà họ, đã sớm nội tâm cường đại không gì lay chuyển được, cậu là chàng trai lạnh lùng nhất thế giới! Chắc chắn là vì thành tiểu ca nhi tuyến lệ phát triển nên mới hay khóc như vậy!
"Mùng một Tết còn lười nhác đấy hả, mau..." Thường Kim Hoa từ bếp bước vào vén chăn cậu lên, Mạnh Vãn đang cuộn tròn trong chăn, ôm chặt chiếc mũ và cái túi nhỏ trước ngực, người sắp khóc đến run rẩy, mũi và mắt đỏ bừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT