Mạnh Vãn đứng mỏi chân, thấy câu đối xuân đã bán hết liền nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi. Các sạp khác trong ngõ nhỏ cũng bán được bảy tám phần, chỉ có ông lão ở thôn Hồng Miếu mang nhiều nên vẫn còn lác đác người mua.
Tống Đình Chu thu lại tấm vải lụa màu vàng nhạt trải trước mặt họ, cái sọt vừa rồi vẫn luôn dùng đựng tiền, giờ đã đầy ắp những đồng tiền xu.
Mạnh Vãn thấy hắn thu dọn, cũng xích lại gần: "Ta lấy vải bọc lại, huynh đổ tiền lên trên."
Cậu cẩn thận cầm lấy mảnh vải vàng làm thành cái túi, đặt giữa hai chân, hai tay nắm chặt vải. Tống Đình Chu nhấc sọt lên đổ tiền đồng vào túi vải vàng, tiếng xu leng keng giòn tan nghe thật vui tai, nhưng cũng thu hút vài ánh mắt dòm ngó.
Bây giờ không phải là cái xã hội pháp trị khắp nơi có camera, Mạnh Vãn nhéo cánh tay mình đau nhức, lo lắng chọc chọc cánh tay rắn chắc của Tống Đình Chu, dùng giọng nhỏ nhất nói: "Biểu ca, chúng ta cầm nhiều tiền như vậy có an toàn không?"
Vì giọng quá nhỏ, mấy chữ phía trước gần như không nghe thấy, Tống Đình Chu vốn đang khom lưng chuẩn bị vác sọt lên, nghe thấy tiếng gọi phía sau, liền không tự giác mà trong lòng rung động, sắc mặt cũng dịu dàng hơn: "Không sợ, lát nữa chúng ta đi đổi bạc vụn ở hiệu cầm đồ trước, rồi sau đó đi dạo chợ."
Vất vả lắm mới kiếm được tiền, không thể để mất, Mạnh Vãn theo sát sau Tống Đình Chu, mắt không rời cái sọt sau lưng hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play