Từ trong đám người, bỗng có một người bước ra, “Tống gia tẩu tử, tiện đường cho ta đi nhờ xe về với.”
Tống đại tẩu thấy là người cùng thôn, trong lòng mừng rỡ, “Vậy thì tốt quá, ngươi mau lại đây đi.”
Bà mối thấy vậy liền thúc Mạnh Vãn đuổi kịp xe ngựa, dắt ngựa đi theo sau Tống đại tẩu .
Tống đại tẩu chào hỏi người cùng thôn: “Lão Lục tẩu tử, sao ngươi mua nhiều thứ thế?”
Lão Lục tẩu tử là người thô kệch khỏe mạnh, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, nàng ta đặt hai cái rổ lớn nặng trĩu đang xách trên tay lên thành xe. Rồi nói với Tống đại tẩu: “Ngày mai bà mối dẫn người đến nhà, không mua chút thịt cá thì đãi đằng sao được.”
Vì mẹ mìn là ngoại nam nên hai nữ nhân để đồ lên xe xong thì tự mình đi bộ theo xe, vừa đi vừa trò chuyện. Nữ tử nông thôn đi bộ nhanh, quãng đường này cũng không đến nỗi đi không nổi, chẳng qua có xe để đồ thì cũng đỡ vất vả hơn chút.
Tống đại tẩu nghe vậy thì khựng lại một bước, “Cho Đại Lang nhà ngươi xem mắt à? Nhắm được cô nương nhà ai rồi?”
Lão Lục tẩu tử vỗ đùi, giọng nói lớn vang dội, “Hầy, có cô nương nào thèm ngó Đại Lang nhà chúng ta đâu, là ca nhi ở Thôn Dương Thụ bên cạnh, nói ra thì chính là anh họ của Bảo Ca Nhi, con trai nhà dì ba cậu ấy.”
Sắc mặt Tống đại tẩu bỗng thay đổi, bước chân cũng nhanh hơn, “Mau về nhanh thôi, nhà ta còn chưa nhóm bếp nấu cơm.”
Lão Lục tẩu tử nghĩ gì nói nấy, lời nói chưa kịp qua đầu đã buột ra ngoài, nhắc đến nhà họ Dương ở thôn bên cạnh, thấy rõ là đã khiến Tống đại tẩu vui.
Nàng ta vội vàng chữa cháy, “Đại tẩu mua cái ca nhi này dáng người cao gầy thật, chỉ là mặt mũi toàn bùn đất, không biết lớn lên ra sao nữa?”
Vừa nãy nàng ta cũng ở trong đám đông xem náo nhiệt, trong lòng không tán thành việc Tống đại tẩu bỏ ra nhiều tiền như vậy mua một ca nhi không rõ lai lịch. Vạn nhất nó bỏ trốn thì tiền không phải là sẽ mất trắng hay sao. Tám lượng bạc, ở quê kiếm một cô nương chẳng phải tốt hơn nhiều à, dễ sinh con dưỡng cái hơn biết bao nhiêu lần? Ca nhi vốn dĩ khó mang thai, nhìn cái dáng gầy gò cao cao kia, trừ cái mông còn có chút thịt, đúng là da bọc xương, cái thằng nhi tử cao ngạo nhà bà ta liệu có ưng nổi không?
Nhắc đến Mạnh Vãn, sắc mặt Tống đại tẩu mới hòa hoãn vài phần, “Nghe bà mối nói là biết chữ, cũng có thể nói chuyện với thằng Đình Chu nhà ta.”
Mẹ mìn nghe vậy vội chen vào: “Đâu chỉ có thế, tiểu ca nhi này là nhị đẳng tiểu thị bên cạnh tiểu thư nhà giàu có, không chỉ biết chữ mà cả may vá thêu thùa mọi thứ đều thông thạo.”
Mạnh Vãn ngồi trong xe nghe xong thì trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Đúng, cứ thổi đi, thổi mạnh vào, tóm lại ngươi thổi xong là đi luôn, hoàn toàn không cần quan tâm đến sống chết của ta đúng không.
Xe chở người của bọn buôn người khác với xe bình thường, ba mặt kín mít không có cửa sổ, chỉ chừa một cái cửa nhỏ đối diện thành xe. Bây giờ vì quá nóng, rèm cửa đã được cuốn lên.
Tống đại tẩu thỉnh thoảng lại liếc mắt đánh giá Mạnh Vãn, Mạnh Vãn lòng như tro tàn, coi như không thấy. Người khác xuyên không thì không vương hầu tướng tá cũng là con nhà giàu sang quyền quý, tệ lắm cũng là dân thường áo vải!
Tại sao đến lượt cậu lại bị bán đi ngay từ đầu chứ? Mạnh Vãn cúi đầu khóc ròng, cậu khóc không ra tiếng, chỉ thấy những giọt nước mắt to tròn rơi xuống.
Tống đại tẩu vô tình liếc thấy cũng sinh ra vài phần không đành lòng, nhưng có người ngoài ở đây, bà cố nén không nói, chỉ bước chân nhanh hơn vài phần.
Nửa canh giờ đường, vì không có đồ nặng, hai nữ nhân đi bộ khoảng bốn mươi phút là tới.
Nhà Lão Lục tẩu tử gần cửa thôn, nàng ta cầm đồ về nhà trước, trước khi vào cửa còn hàn huyên với Tống đại tẩu vài câu, “Tống đại tẩu, đại lang nhà ta nếu mà thành chuyện, nhất định sẽ mời ngươi đến uống chén rượu nhạt.”
Sắc mặt Tống đại tẩu không đổi, “Nhất định rồi, rượu mừng của Đình Chu nhà ta ngươi cũng phải đến đấy.”
“Ai!”
Xe ngựa lại nhích lên phía trước vài bước, bị Tống đại tẩu chặn lại. Bà ta nói với mẹ mìn: “Ngươi cứ ở đây chờ, ta về nhà lấy tiền, có ai hỏi thì cứ nói là đưa người nhà ta.”
Làm cái nghề này ai cũng là cáo già, mẹ mìn vừa nghe lời này đã hiểu. Người mua đây là không muốn người khác biết tiểu ca nhi này là mua về, sợ người trong thôn đàm tiếu.
Tống đại tẩu dặn dò xong rồi về nhà. Bà ta lấy ra tám lượng bạc lẻ từ cái tráp đựng tiền giấu kỹ, dùng cái cân nhỏ trong nhà cẩn thận cân ba lần, lúc này mới đặt vào mảnh vải gói lại rồi nhét vào ngực.
Mẹ mìn từ xa thấy bà ta trở về, biết là đã lấy được tiền, lập tức đuổi Mạnh Vãn xuống xe, lấy khế ước bán thân đã chuẩn bị sẵn trong ngực ra, cùng Tống đại tẩu tiền trao cháo múc. Trước khi đi còn nói thêm một câu, “Tiểu ca nhi, sau này đây là chủ nhân của ngươi, ngoan ngoãn mà sống những ngày tốt đẹp đi nhé.”
Mạnh Vãn cúi gằm mặt. Ở thôn cổ đại, mọi người rất đoàn kết, đừng nói mua người bỏ trốn, cả thôn sẽ động viên nhau đi bắt. Cho dù trốn thoát, cậu cũng không có hộ tịch, chỉ có thể tính là dân lưu vong, còn thấp kém hơn cả nô lệ.
Trời đất bao la, trước mắt nơi tốt nhất để nương thân hình như chỉ có cái thôn nhỏ trên núi này. Cũng không biết gia đình này có dễ sống chung hay không.