“Sao lại lâu như vậy?”

Giữa sảnh, một thiếu nữ ngồi ở vị trí chủ tọa, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tóc mai được búi theo kiểu phụ nữ, trên đầu cài mấy chiếc trâm vàng nạm đá quý, tai đeo khuyên ngọc trai. Áo trên màu đỏ rực thêu chim bằng chỉ vàng, bên hông đeo ngọc bội và túi thơm, váy dưới cũng màu đỏ rực với nhiều nếp gấp, cũng được thêu viền bằng chỉ vàng. Giày giấu dưới váy dài, nhưng chắc chắn không có chuyện chân nhỏ gì cả, bởi vì thỉnh thoảng gấu váy lại lộ ra một chút viền giày thêu màu trắng, không những không nhỏ mà còn hơi to hơn chân phụ nữ bình thường.

Vẻ mặt nàng ta thiếu kiên nhẫn, ngón tay bực bội gõ lên mặt bàn bát tiên bày giữa sảnh, rõ ràng không phải là một chủ nhân tốt tính.

Thấy ba người Mạnh Vãn lôi thôi lếch thếch đi tới, một phụ nhân đứng sau lưng thiếu nữ cung kính cúi người báo cáo: “Cô nương, người đến rồi.”

Mạnh Vãn vốn không muốn đến đây, thái độ của hai thiếu niên kia đối với cậu rất tệ, nói năng cũng chẳng rõ ràng, chỉ biết cô nương tìm cậu.

Lại còn nói đến cô gia, trong phủ đồn cậu không phải người hầu mà có ý đồ riêng với cô nương, là đồ hồ ly tinh quyến rũ cô gia.

Tóm lại là những lời khó nghe, khiến Mạnh Vãn nghe mà như lạc vào sương mù. Cậu vẫn là nam nhân mà, đúng không? Sao cái cô gia này lại là kẻ đồng tính luyến ái vậy?

Cảm thấy ở chỗ cô nương này chắc chắn chẳng có gì tốt lành, Mạnh Vãn cố gắng kéo dài thời gian, muốn cân nhắc đối sách.

Kết quả vừa quỳ xuống trước mặt cô nương kia, nàng ta không nói hai lời đã lạnh lùng ra lệnh: “Đi mời hộ viện tới đây, trực tiếp đánh chết cái thằng Sửu Nô Nhi này!”

Má ơi!!!!!!!!!!

“Cô nương ta…… Ưm…… Ưm ưm ưm!” Bao nhiêu đối sách cậu nghĩ dọc đường còn chưa kịp nói ra một câu, vừa đến nơi đã bị hai bà vú béo ú ập tới bịt miệng bằng vải, hai tay bị trói ra sau bằng dây thừng. Một loạt động tác này nhanh gọn lưu loát, có thể thấy hai vị này thường xuyên làm việc này.

Mắt thấy hai thiếu niên áo xanh sắp nghe theo lệnh chủ nhân đi gọi người, phụ nhân đứng sau lưng thiếu nữ vội khom người khuyên nhủ: “Cô nương, đánh chết cái thằng Sửu Nô Nhi này thì cũng chẳng sao, nhưng gần đây cô nương vừa mới gả vào phủ đã giết chết tiểu thị (tỳ thiếp hầu hạ) là của hồi môn, chuyện này e là không hay cho thanh danh. Thứ hai, cô gia tuy bị cái tiện tì này dụ dỗ đôi câu, nhưng vẫn còn hỏi ý kiến cô nương, nếu cô nương xử trí hắn như vậy, bên cô gia……”

Thiếu nữ nhíu mày tàn nhẫn, chỉ cảm thấy bụng như bị lửa đốt: “Lý ma ma, vậy theo ngươi thì phải làm thế nào? Cái tiện tì này mới vào phủ mấy ngày đã dám quyến rũ lang quân, nếu còn để nó lại, chẳng phải là muốn đạp lên đầu ta sao!”

Lý ma ma ôn hòa cười, trấn an nói: “Cô nương là chính thất phu nhân danh chính ngôn thuận của La gia, cái thằng tiện tì nhỏ mọn này làm sao dám khinh nhờn cô nương? Cô nương cũng đừng buồn bực, cái loại nô tài lòng dạ lớn dám quyến rũ cô gia, nếu đã vậy thì chúng ta tìm cho nó một nhà chồng tốt là được. Ca nhi hồi môn gả chồng, nghĩ đến ai cũng không nói được lời nào không hay về cô nương cả.”

Thiếu nữ giãn mày, như đang suy nghĩ gì đó nói: “Gả chồng, vậy gả nó đi đâu?”

Lý ma ma đứng dậy, trên mặt lộ ra một nụ cười châm biếm, “Nếu cái thằng Sửu Nô Nhi này muốn trèo cao, thì cứ ném nó đến cái chỗ trèo không tới cũng chẳng có gì đi.”

……

Hai tay Mạnh Vãn vẫn bị trói, nhưng miếng vải bịt miệng đã được gỡ ra. Giờ phút này cậu chen chúc trong chiếc xe ngựa nhỏ hẹp, cảm giác còn không bằng bị bịt miệng.

Cái nơi chật hẹp như vậy mà nhét tận chín người cả nam lẫn nữ. Mạnh Vãn đã biết được từ những người này rằng tiểu ca nhi là giới tính thứ ba ở thế giới này. Ý nghĩ đầu tiên của cậu là, trách không được Sửu Nô Nhi có thể dụ dỗ cô gia, hóa ra ca nhi cũng có thể lấy chồng.

Chỉ là nhóm người này khả năng sinh sản không cao bằng nữ giới, những gia đình quyền quý thực sự vẫn coi việc cưới nữ giới là chính đạo, ca nhi chỉ là thứ đồ chơi tiêu khiển của giới thượng lưu. Nông dân nghèo thì chẳng phân biệt ca nhi hay nữ giới, cưới được vợ đã là vạn hạnh rồi, đâu còn đến lượt họ kén chọn.

Mạnh Vãn mất nửa ngày để chấp nhận thân phận ca nhi của mình. Ở xã hội hiện đại, cậu là người đồng tính, sợ bị người khác phát hiện khinh thường nên luôn giả vờ là trai thẳng. Giờ đây lại có thể hợp pháp là người đồng tính, nếu không phải hoàn cảnh quá tệ, có lẽ cậu còn chấp nhận được. Hơn nữa bây giờ cậu đến nhân quyền còn không có, còn quản gì đến giới tính nữa, sống sót đã là quá tốt rồi.

Từ khi bị bán vào nha hành rồi ngồi lên chiếc xe ngựa đi về phía bắc này, Mạnh Vãn cảm thấy mình chẳng khác nào đồ vật. Mấy con gia súc kéo xe phía trước còn sống sung sướng hơn cậu. Một ngày hai ngụm nước nửa cái bánh ngô, đừng nói rửa mặt, đi vệ sinh cũng phải nhịn.

Càng đi về phía bắc thời tiết càng ngày càng nóng. Lúc họ xuất phát chắc là mùa xuân, bây giờ đã bắt đầu vào hè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play