Trong Du Hí Tràng, Thẩm Tư vẫn dẫn Giang Nghệ không ngừng đổi chỗ, đi tới đi lui. Giang Nghệ rất ngoan, chỉ đi theo Thẩm Tư chứ không thắc mắc, bảo nghỉ thì cô nghỉ, bảo đi thì cô đi, dù trong lòng có hơi nghi ngờ , vì nhìn kiểu gì cũng không giống như họ đang tìm cách rời khỏi đây, mà giống đang cố... câu giờ thì đúng hơn.
Nhưng Thẩm Tư làm gì cũng có lý của anh. Giang Nghệ tin anh chắc chắn sẽ đưa mình ra ngoài!
Cứ thế đi đoạn ngắn lại nghỉ đoạn ngắn, Thẩm Tư rút điện thoại trong ba lô ra nhìn , đã hơn hai tiếng trôi qua, mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Trong không gian yên tĩnh lạ thường này, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người họ vang vọng.
Giang Nghệ thấy khát. Cô hơi khó chịu, liếm liếm khoé môi. Lúc nãy khóc quá dữ nên giờ cổ họng khô rát, nhưng chỗ này lấy đâu ra nước chứ? Mà cô cũng chẳng dám mở miệng xin , phiền anh ấy đủ nhiều rồi, còn đòi thêm miếng nước thì...
“Muốn uống nước không?” , Giọng Thẩm Tư đột nhiên vang lên.
“Hả?” , Giang Nghệ sững người, mờ mịt ngẩng đầu lên. Thẩm Tư từ ba lô sau lưng rút ra một chai nước khoáng:
“Lúc nãy em khóc dữ quá, anh đoán chắc giờ khát rồi.”
Giang Nghệ nhìn chai nước, lúng túng:
“Không được đâu... Em không thể cứ làm phiền Thẩm tiên sinh mãi thế... Đây là đồ của anh mà...”
“Anh còn một chai nữa. Mấy thứ này vốn mang theo là để đề phòng khách bị tụt lại.” Thẩm Tư đưa chai nước cho cô, thản nhiên nói:
“Anh từng gặp nhiều trường hợp như vậy rồi , người ta không đi nổi nữa, thở phì phò, khóc quá trời, lại không mang theo nước... Thế nên mỗi lần xuất phát bọn anh đều chuẩn bị mấy chai trước.”
Giang Nghệ nắm chặt chai nước, hơi cúi đầu. Trong lòng chợt dâng lên một luồng ấm áp.
Thẩm tiên sinh... là do từng gặp mấy người khóc nhè giữa núi rồi nên mới thành thạo thế này sao...
“À đúng rồi, tay em bị thương mà, để anh vặn nắp cho.” , Thẩm Tư lấy lại chai nước, mở nắp rồi đưa lại cho cô. Giang Nghệ cầm lấy, liên tục nói cảm ơn. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị uống nước, ánh mắt cô bỗng khựng lại.
Trên vai Thẩm Tư... một thứ màu đen đang từ từ thò đầu ra.
Giang Nghệ tái mét:
“Thẩm tiên sinh! Sau lưng!”
Cùng lúc tiếng kêu vang lên, là giọng quen thuộc:
“ Cậu có thể giúp tôi làm đồ gốm không?”
Người giấy lại xuất hiện, bám trên vai Thẩm Tư.
Thẩm Tư lập tức xoay người, giật cả ba lô ném ra ngoài. Nhưng vừa ném đi, một tiếng “bụp” vang lên, Thẩm Tư loạng choạng lùi lại. Người giấy bị đè dưới ba lô, nhưng rồi lại từ từ bò ra. Cái ba lô nổ toác một lỗ, cả bánh lương khô bên trong cũng lăn ra.
Ngón tay Thẩm Tư rỉ máu. Giọt máu càng lúc càng to, nhỏ xuống đất , anh bị thương rồi.
“Anh không sao chứ?!” , Giang Nghệ vội chạy tới, “Tay của anh!”
“Chỉ xước da thôi, không sao.” , Thẩm Tư kéo Giang Nghệ lùi lại, ánh mắt dán vào người giấy, lẩm bẩm:
“Bị lửa đốt thì thành người giấy cháy đen mang theo lửa... bị bật lửa làm nổ thì lại có thể nổ... Thứ này bị công kích bằng cái gì thì sẽ ‘học’ cái đó?”
Người giấy vẫn bước tới từng bước, mỗi bước khiến cả căn phòng bằng gốm sứ run rẩy.
“Sau khi bị đập mạnh xong, còn có thêm sức mạnh?” , Thẩm Tư ngừng lại một chút, có vẻ ngạc nhiên.
Giang Nghệ nép vào tường, sợ hãi:
“Thẩm tiên sinh, giờ phải làm sao?!”
“Không sao. Nếu nó thật sự muốn giết chúng ta thì đã không chờ tới giờ phút này.” , Thẩm Tư vừa nói vừa lùi về sau, “Cố kéo giãn khoảng cách, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Khác với trong thế giới vô hạn lưu , bây giờ chỉ cần chịu đựng lâu một chút thôi là có thể chờ được người tới cứu.”
“Bên ngoài còn rất nhiều cầu sinh giả đang hậu thuẫn cho chúng ta.”
“Vâng!” , Giang Nghệ cầm chặt chai nước khoáng, mắt dán chặt vào người giấy, không dám lơ là. Trong lúc di chuyển, cô không để ý đã làm đổ hơn nửa chai nước.
Người giấy hình như không có ý tấn công. Nó chỉ liên tục đòi họ giúp làm đồ gốm, nhưng càng bị phớt lờ, giọng nó càng cao, càng sắc nhọn.
Rồi chuyện xảy ra.
Chân Giang Nghệ bất chợt trượt, cô giật mình ngã xuống. Bình nước khoáng rơi khỏi tay, bụp một tiếng rơi xuống đất. Cô ngã vì chính vệt nước kia.
Đầu đập xuống đất, mắt tối sầm lại. Trước khi kịp lấy lại thị lực, cô đã nghe thấy tiếng Thẩm Tư gọi mình.
Có cái gì đó đang đè lên bụng cô. Khi cô mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là người giấy cháy đen đang đứng trên bụng mình, toàn thân bốc lửa, như thể sắp phát nổ.
Giang Nghệ hét lên thảm thiết, dùng tay đã hóa gốm của mình đập văng người giấy ra xa. Người giấy rơi xuống vũng nước, thân thể cháy đen bắt đầu nhạt màu. Thẩm Tư chạy lại kéo cô lùi đi, người giấy chầm chậm bước ra khỏi vệt nước, cơ thể dần trở lại màu ban đầu.
Và rồi... nó biến thành người gốm sứ .
“Cái này thì toang rồi.” , Thẩm Tư lẩm bẩm.
Người Gốm sứ ngẩng đầu nhìn về phía họ, mắt là hai lỗ sâu hoắm như hố đen.
“Cầu sinh giả, tiêu diệt.”
Thẩm Tư chắn trước Giang Nghệ. Giang Nghệ mặt cắt không còn giọt máu, cô chẳng hiểu gì, nhưng chỉ cần nghe Thẩm Tư nói “toang rồi” là biết... tiêu rồi thật.
“Thẩm tiên sinh? Làm sao đây?!”
“Đừng sợ. Gắng thêm chút nữa, bên ngoài sắp có người tới rồi.”
Ngay khoảnh khắc người gốm sứ lao tới, cả bức tường gốm bắt đầu rung chuyển như động đất. Nó chẳng thèm để tâm, vẫn phóng tới. Nhưng ngay giây cuối cùng , rầm một tiếng, một mảnh tường gốm bị đập nát, bắn ra mảnh vỡ đánh văng người gốm sứ ra xa.
Giang Nghệ trố mắt nhìn bức tường vỡ và thế giới thật phía sau nó. Mắt cô hoa lên vì xúc động.
Là thật! Thẩm tiên sinh nói thật! Anh ấy cảm ứng được cầu sinh giả bên ngoài! Lẽ nào năng lực của anh ấy là cảm ứng?!
Nhưng dù là gì đi nữa , Thẩm tiên sinh tuyệt đối là cường giả thần bí!
“Có thật tới không...” , Thẩm Tư nhìn qua bức tường vỡ, khẽ lẩm bẩm:
“… Giản Niệm?”
Những mảnh gốm vỡ phát ra âm thanh kẹo kẹt dưới chân người vừa tới. Một thanh niên tóc đen, mắt đen bước vào. Cậu vung tay như thể muốn phủi bụi , nhưng ở đây chẳng có bụi. Gương mặt tuấn tú, tái nhợt như vừa bước ra từ bàn mổ.
S cấp cầu sinh giả , Quỷ Kiến Sầu Giản Niệm.
“Khụ khụ... không ngờ còn gặp được mày ở cái chỗ quái quỷ như này.” , Giản Niệm ho khan, cứ như sắp ho ra máu tới nơi.
Cậu hờ hững buông tay, ánh mắt đen sâu thẳm toát ra khí tức đáng sợ , thậm chí còn quái vật hơn cả người gốm sứ .
“Hơn nữa... nãy giờ mày định làm gì với Thẩm Tư đấy hả?”
---