Trong Du Hí Tràng, Thẩm Tư vẫn dẫn Giang Nghệ không ngừng đổi chỗ, đi tới đi lui. Giang Nghệ rất ngoan, chỉ đi theo Thẩm Tư chứ không thắc mắc, bảo nghỉ thì cô nghỉ, bảo đi thì cô đi, dù trong lòng có hơi nghi ngờ , vì nhìn kiểu gì cũng không giống như họ đang tìm cách rời khỏi đây, mà giống đang cố... câu giờ thì đúng hơn.
Nhưng Thẩm Tư làm gì cũng có lý của anh. Giang Nghệ tin anh chắc chắn sẽ đưa mình ra ngoài!
Cứ thế đi đoạn ngắn lại nghỉ đoạn ngắn, Thẩm Tư rút điện thoại trong ba lô ra nhìn , đã hơn hai tiếng trôi qua, mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Trong không gian yên tĩnh lạ thường này, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người họ vang vọng.
Giang Nghệ thấy khát. Cô hơi khó chịu, liếm liếm khoé môi. Lúc nãy khóc quá dữ nên giờ cổ họng khô rát, nhưng chỗ này lấy đâu ra nước chứ? Mà cô cũng chẳng dám mở miệng xin , phiền anh ấy đủ nhiều rồi, còn đòi thêm miếng nước thì...
“Muốn uống nước không?” , Giọng Thẩm Tư đột nhiên vang lên.
“Hả?” , Giang Nghệ sững người, mờ mịt ngẩng đầu lên. Thẩm Tư từ ba lô sau lưng rút ra một chai nước khoáng:
“Lúc nãy em khóc dữ quá, anh đoán chắc giờ khát rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT