“Du Hí Tràng loại thanh tràng thức?” Ninh Dương Trạch giật nảy cả người, lắp bắp kinh hãi. Hắn cau mày trầm ngâm chốc lát rồi hỏi:
“Anh có biết cách thoát khỏi trò chơi kiểu đó không?”
Người kia lắc đầu:
“Tôi không biết… nếu biết thì đã không bị thương đến mức này. Người Gốm sứ mỗi khi bắt được một người sẽ biến người đó thành gốm sứ, sau một phút gốm sứ sẽ tự vỡ vụn. Tôi cũng suýt thành gốm sứ rồi… ngay khoảnh khắc đó thế giới vô hạn lưu sụp đổ, tôi mới sống sót được.”
“Nhưng nếu không tấn công người giấy, hoặc ít nhất là không tấn công đến năm lần thì chắc sẽ không sao.” Người kia cắn móng tay, mắt lộ vẻ hoảng loạn. “Chỉ là… người giấy sẽ cứ lảng vảng tới đòi làm đồ gốm, đuổi không được. Đánh nó đi một cái cũng bị tính là hành vi công kích.”
Ninh Dương Trạch nhíu mày. Nói thật, trong hoàn cảnh như vậy mà không theo bản năng phản ứng lại gần như là chuyện bất khả thi.
Ai cũng có phản ứng tự vệ. Gặp tình huống bất ngờ hay nguy hiểm, đa số người sẽ theo bản năng khó kiểm soát , khóc, hét, thậm chí đánh trả. Chỉ cần hơi ra tay là đủ để người giấy “ghim” lại một lần.
Thời gian không còn nhiều.
Ninh Dương Trạch nhanh chóng để người đưa cầu sinh giả kia rời khỏi, sau đó lập tức triệu tập các thành viên Đặc Dị Tổ. Hắn ra lệnh gọi những cầu sinh giả từng có kinh nghiệm với Du Hí Tràng dạng “thanh tràng thức” đến, rồi mở bản đồ định vị tìm vị trí Trung Giai Sơn.
“Du Hí Tràng loại thanh tràng thường chỉ xuất hiện ở tầng thứ ba trở lên, độ nguy hiểm cực cao.” Người báo cáo lúc nãy , Hạ Nhạc Ngữ , lên tiếng giải thích. “Nó là dạng Du Hí Tràng giới hạn thời gian, đến lúc quy định hoặc khi đủ điều kiện sẽ mở ra chế độ ‘thanh tràng’. Trừ phi có năng lực đặc biệt, còn không thì gần như tất cả đều chết chắc.”
“Cậu nghĩ tôi không biết chắc?” Ninh Dương Trạch nhíu mày:
“Tôi cũng là A cấp cầu sinh giả đó, đừng có giảng bài nữa. Quan trọng là phải tranh thủ phá cái ổ đó càng nhanh càng tốt.”
Hạ Nhạc Ngữ đẩy gọng kính đen:
“Nhưng theo bên kỹ thuật thì muốn mở Du Hí Tràng từ bên ngoài, ít nhất mất ba tiếng đồng hồ.”
“Không cần.” Ninh Dương Trạch lạnh mặt đứng dậy, trong mắt loé lên một tia sắc lạnh:
“Liên lạc với Quỷ Kiến Sầu, bảo hắn đích thân đi một chuyến. Trực tiếp bạo lực tháo dỡ trò chơi này.”
“Anh nghiêm túc à?” Hạ Nhạc Ngữ giật mình:
“Tính khí của Quỷ Kiến Sầu, anh chắc chứ? Nhỡ hắn không phân biệt được người thường bên trong, nổ cho sập luôn cả cái Du Hí Tràng thì sao?!”
“Sẽ không đâu.” Ninh Dương Trạch ném cho hắn ta bản tài liệu vừa được truyền về:
“Cậu xem xem người bị kẹt bên trong là ai.”
Hạ Nhạc Ngữ hơi nghi ngờ, nhận lấy tờ giấy. Đến khi đọc được cái tên bên trên, mắt hắn ta trợn to như sắp rớt ra ngoài.
“Thẩm Tư?! Là cái người từng dính líu tới cả ba tên S cấp cầu sinh giả đó?!”
So với thông tin mập mờ trên diễn đàn, nội bộ Đặc Dị Tổ nắm rõ hơn nhiều. Ngay khoảnh khắc cầu sinh giả trở về, chính phủ đã bắt đầu lập hồ sơ đầy đủ , đặc biệt là ba người S cấp kia, đến tổ tiên tám đời cũng lôi ra mà tra. Cuối cùng, họ phát hiện ra một điểm trùng khớp kỳ lạ: cả ba đều có liên quan đến một người thường tên là Thẩm Tư.
Thẩm Tư là hàng xóm của Bạch Quân Di, là anh họ chưa từng gặp của Tập Lạc, là bạn học kiêm bạn trai cũ thân thiết với Giản Niệm.
Đúng vậy, họ biết cả chuyện đó luôn.
Trùng hợp kiểu này thì quá vô lý, nhưng xét thấy lý lịch người này quá bình thường , thậm chí có lẽ việc cậu ta là người đồng tính mới là chuyện “bất thường” duy nhất , nên bọn họ cũng chẳng có cớ gì để điều tra. Lúc trước từng có người đề xuất cho Thẩm Tư vào làm ở Đặc Dị Tổ, nhưng bị bác bỏ.
Không ai dám chắc ba người S cấp kia có còn là chính mình ba năm trước hay không. Vô hạn lưu có thể thay đổi con người rất nhiều, và họ không thể để một người thường như Thẩm Tư bị kéo vào mối nguy này. Cuối cùng, đành tặc lưỡi bỏ qua, cho là chuyện trùng hợp mà thôi.
“Không ngờ cậu ấy lại chính là hướng dẫn viên ở Trung Giai Sơn…” Hạ Nhạc Ngữ vội vàng đứng dậy, cầm tờ giấy chạy đi:
“Tôi lập tức liên lạc Quỷ Kiến Sầu.”
Xét tới mối quan hệ giữa Giản Niệm và Thẩm Tư , nhất là việc Giản Niệm sau khi trở về vẫn năm lần bảy lượt tới gặp cậu , Ninh Dương Trạch và Hạ Nhạc Ngữ có cùng suy đoán:
Giản Niệm nhất định sẽ không bỏ mặc chuyện này.
---