Trả tiền xong, tổng giám đốc tiện tay cắt mác áo, để nghệ sĩ vô danh mặc đồ mới luôn.

Hai người ngồi ghế sau trên chiếc siêu xe của tổng giám đốc.

Tổng giám đốc: - Có đem sổ hộ khẩu theo không?

Nghệ sĩ vô danh: - Có đem, Tiểu Sài... bây giờ chúng ta đi cục dân chính à?

Tổng giám đốc gật đầu: - Sao vậy? Thấy nhanh quá à?

Thư ký đang lái xe đúng lúc đề nghị: - Tôi cũng thấy hơi qua loa, hay để bà chủ đến nhà xem trước đi ạ.

Tổng giám đốc: - Tôi và bà chủ nói chuyện, anh đừng có xen vào.

Thư ký: - Vâng thưa sếp.

Tổng giám đốc quay sang nhìn nghệ sĩ vô danh: - Vậy anh nghĩ sao?

Đương nhiên là phải nắm chặt cơ hội bước lên đỉnh cao cuộc đời rồi!

Nhưng Hiểu Trà tuyệt đối không thể thể hiện sự nóng vội của mình.

Nghệ sĩ vô danh dịu dàng mỉm cười: - Tổng giám đốc nghĩ thế nào mới quan trọng nhất.

Tổng giám đốc: - Tốt lắm, tôi thích kiểu alpha hiểu chuyện như anh. Đi thẳng đến cục dân chính.

Hai người gặp phải bạn trai cũ và bé ba trước cửa cục dân chính.

Tâm trạng tổng giám đốc không tệ, nhiệt tình chào hỏi bạn trai cũ: - Tiền Nam Hựu*! Trùng hợp ghê, hai người cũng đến đây kết hôn hả?

(*Phát âm giống bạn trai cũ)

Vẻ mặt bạn trai cũ và bé ba xanh lè như giấy chứng nhận ly hôn trên tay.

Nghệ sĩ vô danh: - Phụt.

Tổng giám đốc: - Anh cười gì vậy?

Nghệ sĩ vô danh mỉm cười lắc đầu: - Không có gì, Tiểu Sài. Tôi chỉ cảm thấy hai người bạn này của cậu xứng đôi lắm.

Tổng giám đốc cười ha ha: - Rùa với đậu xanh, trời sinh một cặp.

Mặt mày bé ba tái mét: - Chung Sài, anh đừng có quá đáng!

Tổng giám đốc lười nể mặt cậu ta, kéo nghệ sĩ vô danh bước vào cục dân chính chẳng buồn nhìn bọn họ.

Hai người nhanh chóng chụp hình, điền giấy tờ, nộp thủ tục. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

20 phút sau, nghệ sĩ vô danh cầm quyển sổ đỏ đứng trước cửa cục dân chính, vẫn còn hơi ngơ ngác.

Bây giờ anh là một alpha đã kết hôn!

Tổng giám đốc nhìn ảnh cưới cười vui vẻ: - Chụp đẹp lắm!

Thực ra ảnh chụp ở cục dân chính xấu tệ, cả hai đều đen đi hai tông, biểu cảm cũng sượng ngắt.

Nhưng nghe tổng giám đốc nói vậy, nghệ sĩ vô danh vẫn có chút cảm động.

Nghệ sĩ vô danh: - Tiểu Sài trước ống kính chụp kiểu nào cũng đẹp.

Tâm trạng tổng giám đốc thoải mái hơn nhiều, khoác vai anh lên xe: - Anh thích là được!

Nghệ sĩ vô danh khẽ mỉm cười.

Cũng giống như bao tổng giám đốc bá đạo khác, Chung Sài có rất nhiều bất động sản mà ngay cả cậu cũng không nhớ hết, cậu bảo thư ký chọn một nơi yên tĩnh nhất, tốt nhất tránh được sự quấy rầy của người thân.

Nửa tiếng sau, tổng giám đốc và nghệ sĩ vô danh đứng hứng gió lạnh trước cửa nhà máy ngoại ô.

Thư ký mỉm cười nói: - Sếp, đây là nơi yên tĩnh nhất trong số bất động sản của cậu.

Tổng giám đốc: - Nhưng chỗ này không ở được.

Thư ký: - Có thể ở khu nhà tạm.

Mặt mày nghệ sĩ vô danh tái mét: - Tiểu Sài, tôi hơi chóng mặt, chắc là bị cảm rồi.

Tổng giám đốc: - Sao anh có thể để bà chủ ở khu nhà tạm? Sức khỏe anh ấy yếu ớt thế này!

Thư ký: - Nhưng ba mẹ cậu đều biết chỗ những bất động sản khác.

Tổng giám đốc: - ... Hầy, dù sao trốn trong nhà cũng không thoát được kiếp bị cằn nhằn, sức khỏe của vợ quan trọng hơn!

Thư ký: - Tôi đã sớm biết cậu sẽ nghĩ như vậy. Thực ra phía sau nhà máy là khu biệt thự trên sườn núi Hoa Nhuận, cậu có một bất động sản ở đó.

Cuối cùng nghệ sĩ vô danh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thư ký lại cười tủm tỉm nói: - Sắc mặt bà chủ không khỏe lắm, chắc không phải bị thận hư đấy chứ?

Nghệ sĩ vô danh: "..."

Về đến nhà, nghệ sĩ vô danh châm chước nói: - Tôi cảm thấy thư ký của cậu không thích tôi lắm.

Tổng giám đốc: - Anh thấy anh ta nói chuyện không xuôi tai à?

Nghệ sĩ vô danh ngập ngừng nói: - ... Có hơi.

Tổng giám đốc giải thích: - Anh ta là thư ký ba tôi chọn cho tôi, ba tôi cảm thấy lời thật thì khó nghe nhưng có lợi cho hành động, nên tìm một người dám can gián! ( truyện trên app t.y.t )

Nghệ sĩ vô danh: - Vậy cậu có từng nghe anh ta khuyên không?

Tổng giám đốc: - Không.

Nghệ sĩ vô danh cảm thấy tổng giám đốc thẳng như ruột ngựa, bèn tỏ vẻ dịu dàng hiền thục: - Công việc của cậu bận rộn lắm đúng không? Xe vẫn còn đợi ngoài cửa kìa. Không cần ở lại với tôi đâu, tôi ở nhà đợi cậu, cậu đi làm đi.

Tổng giám đốc: - Tối nay tôi còn một cuộc họp, không ăn cơm với anh được, tối không cần để cửa cho tôi, nếu phải tăng ca thì sẽ không về.

Nghệ sĩ vô danh: Nói chuyện với tổng giám đốc đúng là không thể vòng vo, cậu chỉ hiểu nghĩa đen thôi.

Nghệ sĩ vô danh: - Được rồi Tiểu Sài, cậu đi đi, không cần lo cho tôi đâu.

Tổng giám đốc bèn quay người đi.

Một lát sau, cậu lại thò đầu vào từ ngoài cửa: - Đúng rồi, anh đang làm gì ấy?

Nghệ sĩ vô danh: - Tôi là nghệ sĩ, Tiểu Sài.

Tổng giám đốc: - Ừ, đi theo tôi, tôi sẽ không để anh chịu thiệt đâu!

Tổng giám đốc lại xoay người đi mất.

Nghệ sĩ vô danh: Sao cứ thấy đầu óc vợ mình không được thông minh nhỉ.

Tổng giám đốc ngồi trên xe, lấy máy tính bảng ra bắt đầu xử lý công việc.

Lúc đi qua trung tâm thành phố, tổng giám đốc vừa quay đầu thì thấy trên màn hình quảng cáo khổng lồ ngoài cửa xe đang chiếu gương mặt tươi cười giả tạo của bé ba.

Bé ba dựa vào kim chủ trước leo lên hàng diễn viên tuyến ba, coi như là một diễn viên nhỏ có chút tiếng tăm.

Tổng giám đốc nhìn thấy bản mặt kia là bực mình.

Tổng giám đốc gọi điện cho bộ phận quảng cáo: - Ngày mai gỡ quảng cáo của Tiêu San ra khỏi màn hình lớn, chiếu ảnh cưới của tôi lên... Tôi kết hôn hồi nào thì liên quan gì tới anh? Lát nữa Di Thư sẽ gửi ảnh cho anh!

Thư ký: - Tổng giám đốc, có phải qua loa quá không!

Tổng giám đốc: - Đưa tin kết hôn của tôi cho công ty truyền thông mới thu mua làm độc quyền, xào lại những tác phẩm trước đây của bà chủ, tiêu đề của mấy tài khoản marketing đều phải có tên tôi.

Thư ký: - Tổng giám đốc, cậu thật sự muốn lấy bản thân ra để lăng xê cho bà chủ à.

Tổng giám đốc: - Không lăng xê thì có lỗi với tiếng bà chủ này của anh lắm.

Tối hôm đó, nghệ sĩ vô danh nhờ chuyện “gả vào hào môn” mà nổi tiếng đôi chút trên các trang mạng xã hội.

Đương nhiên bà chủ đã được công ty chú ý đặc biệt, người quản lý, nhà tạo mẫu và trợ lý sinh hoạt đều được đổi thành những người chuyên nghiệp. Thông cáo báo chí nhận mỏi cả tay, dựa vào tài ứng xử khéo léo của anh mà vươn lên hàng sao hạng nhất!

Hiển nhiên, đó là chuyện sau này.

Tổng giám đốc tăng ca đến rạng sáng, nhận được cuộc gọi liên hoàn đòi mạng từ ba mẹ.

Ba Chung và mẹ Chung là hôn nhân thương mại điển hình, mạnh ai nấy chơi, vợ chồng chỉ là cách xưng hô thôi.

Nhưng về chuyện của Chung Sài, họ luôn nhất trí với nhau.

Ba Chung: - Thằng nhóc, chuyện kết hôn quan trọng như vậy mà không bàn bạc với ba mẹ? Phản rồi đúng không!

Tổng giám đốc bảo thư ký nghe điện thoại, còn mình thì ở bên cạnh nhỏ giọng nói: - Nói là tôi đang bận.

Thư ký: - Sếp nói cậu ấy đang bận.

Ba Chung: - Bảo nó nghe máy!

Tổng giám đốc đành phải cầm điện thoại: - Alo ba.

Ba Chung: - Con làm người ta có bầu rồi hả? Nên nó mới vội vã gả vào nhà họ Chung như thế?

Tổng giám đốc: - Hiểu Trà là alpha.

Ba Chung: - Nó làm con có bầu rồi?

Mẹ Chung: - Ba Chung Sài nè, ăn nói cẩn thận coi!

Ràng buộc duy nhất trong cuộc hôn nhân của ba Chung và mẹ Chung chính là Chung Sài. Cả hai xưng hô nhau cũng liên quan tới con trai.

Tổng giám đốc bất chấp tất cả: - Đúng đó, được ba tháng rồi, thêm mấy ngày nữa là lộ bụng bầu luôn!

Ba Chung bực mình ném điện thoại, cuộc gọi bèn bị ngắt ngang.

Thư ký: - Tổng giám đốc, có phải qua loa quá rồi không?

Tổng giám đốc: - Ba tôi phải đổi điện thoại nữa rồi, ai bảo tính ông ấy nóng như kem, ha ha!

Thư ký cảm thấy tổng giám đốc là kiểu con nít ranh sẽ vẽ rùa lên mặt ba mình trong lúc ba ngủ.

Thư ký thành thạo nói bằng giọng quan liêu: - Ha ha, không hổ là cậu!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play