CHƯƠNG 3:“Đấu Trường Áo Blouse – Thiên Tài Bác Sĩ Và Sứ Mệnh Sinh Tử”
Sáng thứ Bảy tại Bệnh viện Nhân Ái, không khí khẩn trương và háo hức lan tỏa trong không gian rộng lớn của phòng hội trường. Các bác sĩ trẻ từ mọi khoa lần lượt bước vào, bộ áo blouse trắng tinh tươm và những ánh mắt rực sáng quyết tâm.
Trên màn hình LED treo cao là dòng chữ chớp nháy màu đỏ:
“Hội Thi Bác Sĩ Trẻ Tài Năng – Kỹ Năng Đỉnh Cao, Trái Tim Nhân Hậu”
Tiếng thì thầm, tiếng cười xen lẫn tiếng bước chân hối hả tạo nên bản hòa ca sôi động. Nhưng đứng lặng ở một góc phòng là Dr. Đoàn Kha – người được mệnh danh là thiên tài y học nhưng không ưa những sân khấu biểu diễn kiểu này. Chiếc áo blouse của anh hơi nhăn nheo vì vừa mới lấy từ tủ ra vội vàng, tay cầm ly cà phê đen đậm đặc, ánh mắt thản nhiên quan sát mọi thứ với vẻ… chẳng mấy bận tâm.
Chị Lan, trưởng phòng hành chính, đã dọa dẫm anh:
– “Nếu anh không tham gia, tôi sẽ chuyển anh trực Viêm Gan nguyên tháng đấy, không một ngày nghỉ!”
Chị nói nghiêm túc đến mức Kha không thể từ chối, đành gật đầu cam chịu.
Vòng thi 1: Cứu sống bệnh nhân ngưng tim
Bất chợt, tiếng còi hú vang lên. Mô hình bệnh nhân giả lập đặt giữa phòng bất ngờ chuyển sang trạng thái khẩn cấp, với màn hình hiển thị huyết áp bằng 0 và nhịp tim ngừng đập.
Các thí sinh lần lượt tiến vào, người đầu tiên là một bác sĩ trẻ với vẻ mặt căng thẳng, lập tức lấy bình sốc điện, bắt đầu ép tim và bóp bóng. Mọi thao tác nhanh chóng, dứt khoát. Tiếng bíp bíp của máy tim nhân tạo vang lên đều đặn.
Đến lượt Dr. Kha, anh không vội vàng như người khác. Anh bước tới gần mô hình, cúi xuống, giọng nói thì thầm như thủ thỉ với người bạn vô tri:
– “Ông bạn, đừng đi đâu hết. Chúng ta còn nhiều chuyện phải làm.”
Anh đặt ngón tay lên cổ mô hình, dò tìm mạch, ánh mắt sắc như thám tử đang điều tra một vụ án phức tạp.
– “Không có mạch. Nhưng đừng vội tuyệt vọng. Có lúc, chỉ cần nhịp ép tim chuẩn xác là đủ để kéo lại sinh mạng.”
Rồi anh bắt đầu ép tim, tay chuyển động nhịp nhàng, mạnh mẽ mà uyển chuyển. Anh lẩm bẩm:
– “Một trăm nhịp mỗi phút, đừng nhanh quá, đừng chậm quá. Chết nhanh quá là phí tài năng.”
Khán giả và ban giám khảo đều dừng lại theo dõi từng thao tác của anh. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Sau gần hai phút, mô hình bắt đầu phát ra tiếng tim đập đều đều, ánh đèn cảnh báo chuyển sang màu xanh. Mọi người vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Nhưng không quên cười nhẹ khi nghe câu nói hài hước của anh:
– “May quá, ông bạn không chịu chết giờ hành chính.”
Một giám khảo hỏi:
– “Sao anh không dùng sốc điện?”
Kha đáp ngay:
– “Sốc điện cũng như dao mổ, phải đúng thời điểm. Khi ép tim hiệu quả, đừng vội dùng biện pháp mạnh. Đôi khi, sự kiên nhẫn là phương thuốc tốt nhất.”
Vòng thi 2: Giao tiếp với bệnh nhân khó tính
Phòng thi chuyển sang phần thử thách giao tiếp. Một ông cụ “bệnh nhân” giả vờ cáu kỉnh, mắt liếc nghi ngờ, khoanh tay ngồi trước mặt Kha.
– “Bác sĩ trẻ con gì mà mặt mày non choẹt thế? Tôi không tin ông có thể chữa bệnh cho vợ tôi.”
Kha không hề tỏ ra bối rối, ngồi xuống đối diện, mắt nhìn thẳng vào người ông, nở một nụ cười điềm tĩnh:
– “Cháu trẻ thật, nhưng từng trải qua nhiều đêm thức trắng nghiên cứu y học và cứu người. Cháu hiểu sự đau đớn của người bệnh hơn ai hết.”
Ông cụ cười khẩy:
– “Thế ông học trường nào? Có phải bác sĩ thật không?”
Kha rút thẻ ngành ra, đặt lên bàn:
– “Đây là minh chứng rõ nhất. Nếu sau hai tiếng, vợ ông không khá hơn, ông có quyền… ném thẻ này vào mặt cháu.”
Tiếng cười vang lên trong phòng thi, ông cụ cũng không thể nhịn được, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Vòng thi 3: Tình huống bất ngờ – Giải cứu đồng nghiệp
Chưa kịp thở, báo động phòng thi vang lên đột ngột. Một thí sinh khác ngã quỵ giữa sân khấu, giả vờ ngất vì quá áp lực.
Kha lập tức lao tới, kiểm tra nhanh huyết áp, mạch và nhịp thở. Anh nghiêng đầu thì thầm:
– “Hạ đường huyết. Cần đường ngay.”
Mọi người hoảng hốt tìm gì đó cho uống. Một đồng nghiệp lấy ra chai nước ngọt. Kha bế người đồng nghiệp lên, nhẹ nhàng cho uống từng ngụm.
– “Đôi khi, cứu người không chỉ bằng dao kéo, mà là một chai nước ngọt.”
Ban giám khảo nhìn cảnh tượng, trầm trồ thán phục.
Kết quả chung cuộc
Sau ba vòng thi đầy căng thẳng và thử thách, Dr. Đoàn Kha được tuyên bố là người chiến thắng với số điểm tuyệt đối.
Giám đốc bệnh viện nghiêm nghị nói:
– “Đây không chỉ là bác sĩ xuất sắc, mà còn là người biết ứng biến linh hoạt và có tấm lòng rộng lớn.”
Chị Lan nhìn Kha, nửa đùa nửa thật:
– “Thôi, anh thắng rồi, tha cho vụ trực Viêm Gan nhé. Nhưng lần sau đừng mang đũa tre vào phòng mổ nữa.”
Kha cười rạng rỡ:
– “Đũa tre là biểu tượng của niềm tin và sự kiên trì. Đừng sợ, tôi chỉ dùng nó khi cần truyền cảm hứng thôi.”