6 giờ 48 phút sáng, trời âm u, sương mỏng như khói thuốc. Ở cuối con hẻm 220 – nơi có thể ngửi được mùi sát trùng của Bệnh viện Nhân Ái nếu hít sâu – một quán bún bò bình dân mở cửa sớm, đầy khách quen ngồi xì xụp.

Tiếng rì rầm bàn tán về xổ số miền Trung, giá xăng và cái bụng dạ khó chịu sau bữa nhậu tối qua vang lên giữa khung cảnh mỡ hành thơm lừng.

Một người đàn ông hơn 60 tuổi, bụng hơi phệ, áo sơ mi bỏ ngoài quần, đang kể dở câu chuyện hồi đi lính, bỗng khựng lại.

– “Ối mẹ ơi... đau... đau bụng... như có ai... chọc dao vô...”

Ông lảo đảo đứng dậy nhưng chỉ được vài giây thì đổ sập xuống nền gạch men. Từ bên hông áo, một dòng máu đỏ sẫm rục rịch trào ra, loang thấm ra ghế nhựa và chảy thành vệt nhỏ giữa quán.

Cả quán nháo nhào. Tiếng la thất thanh. Một người hét:

– “Gọi cấp cứu! Có ai làm y tế không? Ai cứu với!”

Cô chủ quán – O Bảy – luýnh quýnh lấy khăn giấy lau máu, tay run cầm cập. Một thanh niên trẻ quay clip đăng TikTok kèm caption: “Ông Sáu bún bò – sáng thứ Hai định mệnh.”

Ở bàn trong cùng, một người đàn ông trung niên mặc áo phông in hình cá mập đang đội nón bảo hiểm cưỡi mô tô, thong thả húp bún bò. Tay phải cầm đũa, tay trái lật một quyển sách bìa tiếng Nhật: “Giải phẫu lồng ngực nâng cao – Phiên bản dành cho bác sĩ chuyên khoa cấp 3.”

Không ai để ý đến ông. Cho đến khi ông ngẩng đầu nhìn qua, mắt liếc một cái rồi... tiếp tục ăn.

Ba mươi giây sau, ông đặt đũa xuống, lau miệng, chép miệng:

– “Gan. Có thể vỡ túi mật. Máu tươi, không đông. Tử vong nội tạng trong vòng 10 phút.”

Không ai hiểu ông nói gì.

Ông đứng dậy, bước đến, quỳ xuống cạnh ông Sáu, mặt điềm tĩnh lạ lùng như đang xem bản tin thời sự.

“Ông ơi, nghe rõ không? Tôi cần ông chớp mắt nếu còn nghe tôi nói.”

Ông Sáu mở mắt, thều thào:

– “Nó... đau quá... lạnh... quá…”

Mạch cảnh đập yếu. Bụng trướng, cứng, mạch quay không bắt được. Mồ hôi lạnh toát ra hai bên thái dương. Một dạng xuất huyết ổ bụng nguy hiểm – nếu chờ xe cấp cứu ít nhất 10 phút nữa mới tới, coi như xong.

Người đàn ông bình thản quay lại quán:

– “Tôi cần khăn sạch, cồn sát trùng, một bó đũa tre chưa dùng, muỗng inox, nồi nước sôi, dây nilon – càng dai càng tốt. Không có thì lấy dây buộc giò heo.”

Mọi người nhìn ông như người điên.

– “Anh là ai mà đòi mổ ở đây? Đây là quán ăn chứ không phải nhà xác đâu!” – Một người quát lên.

Ông lôi từ túi áo ra một thẻ nhựa cứng còn nguyên nilon:

Thẻ nhân viên – Bệnh viện Nhân Ái
BS. Đoàn Kha – Ngoại khoa – Trực chính Thứ Hai–Tư–Sáu

“Tôi bắt đầu nhận việc hôm nay. Nhưng hình như ca đầu tiên đến sớm hơn dự kiến.”

Nói xong, ông xé toạc áo bệnh nhân, lau sơ bằng cồn rồi dùng đũa tre rửa qua nước sôi, nẹp vào bụng tạo áp lực hai bên vùng gan, lấy muỗng bóc mô máu tụ, rồi dùng nắp hộp bún làm tấm chắn bụng tạm thời, lấy dây nilon quấn chéo quanh bụng như thắt lưng yakuza.

Tất cả hoàn thành trong 4 phút 27 giây.
Máu chảy chậm lại, bệnh nhân bắt đầu thở đều hơn.

Anh ta không đổ mồ hôi, không run tay, nhưng miệng vẫn nhai miếng bò viên gắp dở.

Xe cấp cứu đến. Bác sĩ trực hét:

– “Ai xử lý bệnh nhân thế này? Mấy người định giết người à?!”

Dr. Kha đứng dậy, giơ tay chào như quân nhân:

– “Không giết, tôi đang giữ ổng sống tới lúc các anh đến. Nhờ ơn nước lèo nóng của O Bảy.”

Anh quay lại bàn, ngồi xuống, tiếp tục ăn nốt phần bún bò còn nguội ngắt. Cô chủ quán hỏi run run:

– “Anh... là bác sĩ thiệt hả?”

Anh mỉm cười, mặt tỉnh như sáo:

– “Ừ, loại bác sĩ bị ba bệnh viện lớn từ chối vì quá… sáng tạo.”

Rồi anh chấm miếng chả bò, quay lại nói:

– “Lần sau rửa đũa kỹ hơn nha cô. Hên là tôi quen mổ bằng tay trái. Tay phải suýt cắm nhầm vào tĩnh mạch cửa vì dính… nước mắm.”


 

 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play