CHƯƠNG 2:Kíp Mổ “Khủng Bố” & Cuộc Chiến Với Phòng Hành Chính

Sáng thứ Hai, ánh nắng Sài Gòn không đủ sức xuyên qua lớp bụi mịn bám dày trên cửa kính phòng khám ngoại khoa. Tiếng quạt trần quay lọc cọc như báo hiệu một ngày “lành ít dữ nhiều”. Dr. Đoàn Kha – bác sĩ thiên tài, thần kinh không ổn định nhưng tay nghề khỏi bàn – bước vào ca trực với phong thái… như đi dạo công viên.

Trên tay anh là túi ni-lông đựng hộp cơm nguội và... một đôi đũa tre mới, vẫn còn dính tem siêu thị.

Anh vừa ngồi xuống ghế trực chưa được 10 giây thì cửa bật mở mạnh như phim hành động. Người xuất hiện là chị Lan – Trưởng phòng hành chính, “nữ thần cứng rắn” của bệnh viện, với bộ vest màu xám và ánh mắt đủ để làm đông máu bất kỳ nội trú nào.

“Anh Kha!” – giọng chị vang lên sắc như dao mổ – “Tối qua anh dùng… đũa tre để phẫu thuật cấp cứu? Anh có biết đó là vi phạm quy trình nghiêm trọng không?”

Dr. Kha ngẩng đầu, tay vẫn lơ đãng vẽ hình phẫu đồ lên nắp hộp cơm:

– “Tình huống đó cấp cứu khẩn cấp. Nếu không cắt ngay thì ông Sáu bún bò giờ này đã lên bàn thờ. Đũa tre sạch, tôi tiệt trùng bằng nước sôi, thêm cồn y tế. Và tôi không dùng đũa để gắp rau đâu, tôi dùng để giữ mô. Cẩn thận hơn cả panh của chị đấy.”

Chị Lan đỏ mặt vì tức:

– “Bệnh viện không phải quán cơm! Dụng cụ y tế phải đúng chuẩn, không ai cho anh cái quyền chế tạo đồ nghề tại chỗ cả!”

– “Quán cơm còn không đủ ghế, huống chi bệnh viện. Dụng cụ hỏng, kho thiết bị đóng cửa, chị muốn tôi chờ bệnh nhân tự lành à?” – Dr. Kha mỉm cười.

Chị Lan giơ tập hồ sơ bệnh án như vũ khí:

– “Đây! Hồ sơ anh ghi tối qua. Tên thuốc sai chính tả, thiếu chỉ định hậu phẫu, không ký tên. Cái này gọi là gì?”

– “Gọi là... bác sĩ đang quá tải. Tôi không phải robot. Ưu tiên sống còn, không ưu tiên câu cú. Tối nay tôi sửa lại – chỉ cần chị đừng gửi công văn về phòng tôi trong lúc tôi đang rửa tay chuẩn bị mổ.”

Đúng lúc đó, cửa mở ra lần thứ hai. Bác sĩ Hùng – Trưởng khoa ngoại, người thường xuyên kẹp tài liệu dưới nách và nói như đọc diễn văn, bước vào. Vẻ mặt ông nghiêm trọng như thể hôm nay sẽ bốc thăm ai đi nghĩa vụ.

– “Kha! Ca mổ vỡ lách, bệnh nhân số 408, chuẩn bị ngay. Hồi sáng huyết áp tụt, siêu âm cho thấy tổn thương sâu. Nếu không xử lý trong 20 phút tới, nguy cơ tử vong cao.”

Dr. Kha đứng dậy, xoay cổ mấy cái như chuẩn bị thi boxing:

– “OK. Nhưng tôi cần thêm bộ dao mổ số 3. Với… một đôi đũa mới, có thể bằng gỗ trắc thì càng tốt.”

Cả phòng như chết lặng 2 giây, rồi bật cười. Chị Lan thì không. Chị thở hắt:

– “Anh cứ đùa thế này hoài, có ngày không đùa được đâu.”

Dr. Kha nghiêng đầu, giọng tỉnh bơ:

– “Tôi không đùa. Tôi cứu người. Chị cứu… hồ sơ.”


Trên đường tới phòng mổ, Dr. Kha đẩy xe dụng cụ lạch cạch qua hành lang. Hành lang bệnh viện Nhân Ái nổi tiếng với sự “ổn định” đến phi lý: luôn có một cụ bà ngồi chính giữa đường, luôn đọc báo Lao Động, và luôn… không nghe thấy gì.

“Cạch!” – bánh xe va vào ghế nhựa. Xe kẹt. Anh nhăn mặt.

– “Cụ ơi, cho cháu xin lối.”

Cụ không nhúc nhích.

Anh cúi xuống:

– “Cụ ơi, cháu là bác sĩ. Cháu đang đi cứu người. Cụ làm ơn…”

Cụ bà gập báo lại, chậm rãi:

– “Cứu ai không biết, nhưng cháu mà làm rơi thêm một cây ghế nữa là cụ cứu cháu ra khỏi bệnh viện đó.”

Y tá bên cạnh cười không nhịn nổi. Dr. Kha đứng thẳng, cúi chào cụ:

– “Cụ thông cảm. Tại cái ghế này có vẻ… không học y đức.”

Cụ bà mỉm cười rồi nhích ghế. Xe qua được.

Trên xe, đũa tre lạch cạch rung theo nhịp bước của anh.


  Trong phòng mổ ca số 408

Phòng mổ số 3 – nhiệt độ giảm xuống 21 độ, ánh đèn mổ sáng rực như đang chiếu spotlight cho một vở kịch sinh tử.

Bệnh nhân là một người đàn ông ngoài 50, bụng chướng căng, sắc mặt nhợt nhạt. Tim đập yếu, huyết áp tụt, dấu hiệu mất máu rõ rệt. Một ca vỡ lách cấp tính.

Dr. Kha bước vào phòng, áo blouse phủ ngoài áo sơ mi nhàu, găng tay vừa được đeo vội. Anh liếc nhìn các chỉ số sinh tồn rồi quay sang điều dưỡng:

– “Dao mổ. Gắp mô. Và… đừng hỏi tại sao tôi mang theo đôi đũa.”

Y tá Mai lườm anh một cái rồi đưa dao.
Anh cúi xuống bệnh nhân, ghé sát tai ông:

– “Chú tên gì ạ?”

– “…Sáu… Sáu Bún Bò…”

– “Chà, chú tên hợp với số phòng ghê. Phòng số 3 – ca thứ 6 trong ngày – và tên Sáu. Thế là… số may rồi.”

Bệnh nhân thều thào:

– “Bác… sĩ… đừng đùa…”

– “Cháu không đùa, nhưng nếu chú chết trong ca này thì cháu buồn lắm. Vì chú còn nợ cháu tô bún bò hôm trước.”

Ông Sáu thở ra một tiếng, mấp máy môi như muốn bật cười nhưng không đủ sức. Dr. Kha mỉm cười nhẹ, tay ra hiệu gây mê:

– “OK, khởi mê đi. Hồi nãy tôi làm chú cười là để nhịp tim ổn định hơn đấy nhé. Chiêu tâm lý đỉnh cao.”

Nhạc nhẹ bật lên – là bản Canon in D – do chính Kha cài sẵn trong loa bluetooth bỏ túi, bất chấp nội quy bệnh viện cấm bật nhạc trong phòng mổ.

Ánh đèn rọi vào vùng bụng. Dao rạch. Máu trào ra.

– “Mở hút. Rút gạc. Cầm máu vùng cực trên.” – Anh ra lệnh dồn dập.

Mọi người trong kíp mổ bắt đầu chuyển động ăn ý. Mồ hôi thấm đầy trán điều dưỡng. Y tá Mai bặm môi, tay giữ tấm màn chắn rung rinh vì áp lực.

Đột nhiên, Dr. Kha quay sang:

– “Lách vỡ hơn dự đoán. Nếu cắt toàn bộ, nguy cơ mất máu cao. Tôi cần giữ cực dưới.”

– “Nhưng cực dưới đang tổn thương nặng, bác sĩ Kha!” – nội trú cảnh báo.

– “Chính vì vậy tôi mới cần… cái đũa.” – Anh nói, rút ra đôi đũa tre, đã được bọc gạc y tế.

– “Thầy điên à?!”

– “Điên mà cứu được mạng thì tôi tình nguyện phát rồ cả đời.” – Anh nhếch môi. “Bọc đũa gạc, giữ cực lách, chèn máu. Mổ là nghệ thuật. Đừng để bộ dụng cụ giới hạn trí tưởng tượng.”


30 phút trôi qua. Mạch bệnh nhân ổn định. Lách được giữ. Máu cầm.

– “Khâu lớp ngoài. Bệnh nhân qua cơn nguy hiểm rồi.” – anh nói như thở phào.

Y tá Mai đứng thẳng người:

– “Anh đúng là… thiên tài. Nhưng nên đi khám tâm lý đi.”

– “Không cần. Tôi ổn. Miễn là bệnh nhân còn sống, tôi còn đủ lý trí để đùa.”

Anh tháo găng tay, quay sang nhìn bệnh nhân đang dần hồi tỉnh.

– “Chú Sáu. Nếu sau này có nấu bún bò cho ai, đừng quên nêm thêm niềm tin. Như niềm tin chú đặt vào tôi hôm nay vậy.”

Bệnh nhân lim dim mắt, nở một nụ cười mỏng:

– “Chú… tưởng chú đang mơ…”

– “Nếu mơ mà cứu sống được chú, thì mơ suốt đời tôi cũng chịu.”


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play