Sau khi cùng Từ Trạch hẹn xong, Vân Chu ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Vừa bước vào cửa, Vu Hinh Lan đã đi ra đón, đau lòng nhìn dáng người cao gầy mảnh khảnh của cậu, miệng cứ lẩm bẩm “gầy quá, gầy quá”, sau đó liền làm một bàn đầy món ngon, nói mấy hôm nay phải bồi bổ cho hắn thật tốt.
Vân Chu mỉm cười nhìn mẹ. Có lẽ vì không còn áp lực nợ nần và chuyện phiền phức từ họ hàng, sắc mặt Vu Hinh Lan càng ngày càng tốt, thấp thoáng khôi phục lại dáng vẻ thời trẻ, trên khuôn mặt thường trực nụ cười, cho thấy bà đang sống rất thư thái.
Như vậy cậu mới yên tâm.
Trên ban công mấy chục chậu hoa đều được chăm sóc rất tốt, hướng về phía mặt trời mà vươn mình, xanh mướt tươi tốt.
Vân Chu dùng đầu ngón tay trắng trẻo khẽ chạm vào lá cây mắc cỡ, vừa chạm, hai cặp lá nhỏ lập tức “thẹn thùng” cụp lại, rất thú vị, cậu không nhịn được lại chọc thêm một cái.
Vài chiếc lá của cây mắc cỡ lập tức khép lại, mỏng dính, như đang “phản đối” việc cậu bạo hành nó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play