Vân Chu biết rõ hắn đúng là say thật, hoàn toàn hiểu sai ý của cậu. Lại nhớ đến lúc trước nghe được cuộc nói chuyện ở cửa liên quan đến chuyện thương tích trên lưng Từ Trạch, cậu im lặng chớp mắt một cái rồi nói:
“Vì sao nhất định phải bắt Từ lão xin lỗi?”
Cậu mơ hồ đoán ra, kiếp trước Từ Trạch vì sao lại thay đổi hoàn toàn, trở nên u ám như vậy, lạnh lẽo đến mức giống một tảng băng. Có lẽ lúc hắn trở về thì người ông yêu thương nhất — gia gia — đã không còn nữa.
Xét về thời gian, Từ lão qua đời chỉ bốn năm sau đó. Loại tình huống này rất dễ xảy ra. Vân Chu bỗng nhớ tới mẹ mình ở kiếp trước, cái cảm giác “muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn” thì chẳng ai hiểu rõ hơn cậu.
“Bởi vì ông ấy thiếu tôi một lời xin lỗi. Chỉ vì tôi làm vỡ một cái bình mà đánh tôi, tôi thật sự rất tức giận.”
Giọng Từ Trạch vừa tức vừa ấm ức:
“Tôi biết đó là cái bình ông cụ thích nhất. Sau khi làm vỡ, vốn định xin lỗi và tìm người sửa lại. Nhưng chưa kịp mở miệng thì roi đã quất xuống, không hề hỏi han gì. Đau lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT