Tống Tầm Nam quay đầu lại nhìn Tống Khê.

Nói một cách nghiêm túc, Tống Khê trông không tệ, da cậu ta trắng nõn, người nhỏ nhắn gầy gò, cười lên mắt cong cong, trông rất ngoan ngoãn, khiến người ta nhìn vào có cảm giác muốn bảo vệ.

Nhưng đứng chung với Tống Tầm Nam, thì hoàn toàn không đáng để so sánh.

Tống Tầm Nam nhếch môi cười, rực rỡ như ánh mặt trời chói lọi.

Tống Khê vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy nụ cười này thì im bặt, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Tống Tầm Nam không rời, ánh mắt âm u, không biết đang suy nghĩ gì.

Những người đang ăn sáng ở dưới lầu chú ý đến động tĩnh trên lầu.

“Lại làm sao vậy?” Giọng Tống Cư Vĩ rất trầm, không giận mà uy.

Tống Khê định nói, nhưng bác Tôn đã đáp lời: “Thưa ông, cậu chủ nhỏ đã chiếm phòng ngủ của cậu Ba, cậu Ba vừa về không biết, nên đi nhầm phòng.”

Ông vừa nói xong, Tống Tầm Nam đã nhíu mày.

Tống Cư Vĩ: “Tiểu Khê, con chiếm phòng của anh Ba à?”

Tống Khê đầu tiên là liếc nhìn bác Tôn, sau đó có chút bối rối, căng thẳng giải thích: “Lúc trước bác Tôn nói với con là ba bảo muốn phòng nào thì cứ lấy phòng đó, sẽ không để con chịu thiệt thòi. Con thấy phòng này ánh sáng tốt, con rất thích, nên định đợi anh Ba về nói với anh ấy một tiếng, nhưng anh ấy cứ mãi không về, con liền, liền…”

“Liền chiếm luôn.” Tống Tầm Nam nói giúp cậu ta.

“Em xin lỗi anh Ba.” Tống Khê không ngừng xin lỗi.

Tống Cư Vĩ không lập tức lên tiếng bênh vực Tống Khê.

Chuyện này đúng là Tống Khê không đúng, dù thế nào cũng không thể tự ý chiếm phòng của Tống Tầm Nam mà không nói một tiếng, khiến Tống Tầm Nam bây giờ ngay cả phòng ngủ cũng không có, làm cho nhà họ Tống của họ như ngược đãi cậu Ba vậy, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa.

Hứa Tình đã lên tiếng: “Tiểu Khê thích căn phòng ngủ này, nhưng cũng phải nói với anh trai một tiếng mới đúng.”

Tống Khê vội vàng xin lỗi: “Con xin lỗi mẹ, là con sơ suất, không để ý đến cảm nhận của anh Ba.”

Cậu ta có chút nóng vội.

Tống Khê cắn môi dưới, cậu ta đáng lẽ nên giống như trước kia, từ từ từng chút một.

Nghĩ đến đây, động tác của cậu ta khựng lại, trước kia là thế nào?

Tống Tầm Nam khoanh tay đứng một bên nhìn mấy người họ tương tác, không chen vào nói.

Vấn đề của Tống Khê không nằm ở việc chiếm phòng ngủ của cậu, mà là ở chỗ “không báo trước”. Chỉ cần báo trước, bất kể ý muốn của cậu là gì, đều có lý do để chiếm lấy.

Hứa Tình gọi cậu: “Tiểu Nam, con nói thế nào? Cùng em trai nói chuyện cho rõ ràng, anh em với nhau nên thương lượng nhiều hơn.”

Tống Tầm Nam làm bộ không hiểu ý ngầm của Hứa Tình, cậu đẩy cánh cửa phòng ngủ đang hé mở ra rộng hơn một chút, làm một động tác mời với Tống Khê: “Em trai, lại đây.”

Tống Khê ngẩn ra: “Làm gì?”

Tống Tầm Nam hai tay đút túi quần, nghiêng người dựa vào khung cửa, thong thả nói: “Không phải em cảm thấy rất có lỗi với anh trai này của em sao? Bây giờ cho em một cơ hội xin lỗi, dọn ra đi.”

“Cái gì?” Tống Khê không thể tin nổi.

Tống Tầm Nam nhướng mày, việc không được ngủ đủ giấc trong thời gian dài khiến tâm trạng cậu tệ đến cực điểm, tiện tay chỉ vào một người hầu bên cạnh nói: “Em trai nói đồ đạc của cậu ấy nhiều quá dọn không nổi, cậu qua đây giúp một tay.”

Tống Khê tức đến trợn tròn mắt: “Tôi không nói!”

Tống Tầm Nam đột ngột tiến lại gần cậu ta, khuôn mặt tinh xảo đến mức quá đáng kia trong nháy mắt áp sát Tống Khê, gần đến mức Tống Khê có thể nhìn rõ hàng mi dài mảnh của đối phương.

Hơi thở cậu ta nghẹn lại, khi đối diện với đôi mắt kia của Tống Tầm Nam, sống lưng cứng đờ.

Tống Tầm Nam nhìn chằm chằm cậu ta, gằn từng chữ một, vô cùng rõ ràng: “Có những lời tôi không thích lặp lại lần thứ ba, hiểu chưa, em trai?”

Đôi mắt kia của cậu đen tuyền, âm u đến mức không một tia sáng nào lọt vào được, khi nhìn về phía Tống Khê, trong khoảnh khắc lộ ra sự hung bạo không thể kìm nén, gần như muốn nuốt chửng cả người Tống Khê.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tống Tầm Nam đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vỗ vai Tống Khê đang sững sờ, rồi lại trở về dáng vẻ bình tĩnh nửa sống nửa chết: “Nếu không thì thế này đi, cậu không muốn dọn cũng được, đồ đạc trong phòng tôi cứ dùng tạm, ngày mai nhớ lấy đi.”

Nói xong cậu định vào ngủ.

Tống Khê thấy cậu thật sự không có ý định đổi phòng, còn định dùng đồ của mình, cắn môi vội vàng ngăn cậu lại: “Đợi đã, tôi dọn ngay!”

“Sớm như vậy chẳng phải tốt rồi sao.” Tống Tầm Nam cười nhạo một tiếng, dựa vào khung cửa nhìn người hầu ra ra vào vào, dọn đồ của Tống Khê ra, rồi lại dọn đồ của cậu vào. Cậu nhìn xem, cũng không mệt mỏi gì.

Đợi đến khi mọi thứ xong xuôi đã qua hai tiếng đồng hồ, đàn ông nhà họ Tống phải đi làm, Hứa Tình ra ngoài đi dạo phố, cả nhà chỉ còn lại Tống Tầm Nam và Tống Khê.

Tống Tầm Nam nhìn căn phòng được bài trí lại một lần nữa, hài lòng gật đầu, cười với Tống Khê vẫn đang đứng tại chỗ, chỉ vào căn phòng trong góc tít cùng kia, diện tích chưa bằng một nửa phòng ngủ này, một căn phòng quanh năm không ai ở.

“Em trai, phòng của em ở đó, đi thong thả, không tiễn.”

Tống Khê đưa tay sờ lên vai vừa bị Tống Tầm Nam chạm qua, nhìn cánh cửa đóng lại, im lặng không nói.

===

Khi tỉnh dậy đã là một giờ chiều, giữa chừng người hầu có đến gõ cửa, Tống Tầm Nam ngủ say như chết, không dậy mở cửa.

Cậu lấy chiếc điện thoại đã sạc đầy pin lại.

Điện thoại đã được đặt ở chế độ im lặng, nếu không thì cậu đừng hòng ngủ được.

Tống Tầm Nam nhìn số tin nhắn lại tăng vọt, lần này không xóa hết ngay lập tức, mà lướt qua một lượt.

Ngoài những tên nhà giàu ăn chơi đến xem náo nhiệt, không có bao nhiêu người quan tâm đến cậu.

Nghĩ lại thì nửa đời trước của Tống Tầm Nam thật sự thất bại. Cậu sinh ra đã ngậm thìa vàng, được người người săn đón, sống phóng khoáng tự do, chưa bao giờ thiếu bạn bè, chỉ cần hô một tiếng là có người xúm lại như chó ngửi thấy mùi.

Tống Tầm Nam thật sự cho rằng mình không thiếu bạn bè, cho đến khi thân phận cậu chủ giả của cậu bị bại lộ.

Những người đó vì lợi mà đến, lợi hết thì đi, thậm chí có kẻ phẩm hạnh không tốt còn cười hềnh hệch dẫm cậu xuống bùn, rồi cười mắng cậu là cái thá gì.

Tống Tầm Nam không có sự che chở của nhà họ Tống đương nhiên chẳng là cái thá gì, nhưng cái ngạo khí của cậu vẫn còn đó. Ngày hôm đó, những kẻ chế nhạo cậu trong sân, có bao nhiêu người thì bấy nhiêu người đều bị cậu đánh cho nhập viện.

Cái vẻ bất cần đời, tàn nhẫn đó của cậu khiến đám nhà giàu sợ hãi, không dám trêu chọc cậu nữa.

Tống Tầm Nam nhìn thấy tin nhắn của Hoắc Nhị, người bị cậu gài bẫy, chất vấn cậu có ý gì, gửi liền mấy chục tin, giọng điệu ngày càng tệ.

Tống Tầm Nam chặn luôn cậu ta.

Còn có một vài tin nhắn từ trường học, giáo viên hướng dẫn liên lạc với cậu, bảo cậu có thời gian thì đến văn phòng một chuyến.

Tống Tầm Nam trả lời “Được”.

Sau khi thu dọn bản thân xong, cậu ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này dinh thự nhà họ Tống im phăng phắc.

Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, cửa phòng ngủ của Tống Khê mở ra. Cậu ta đương nhiên không đi sang phòng kia, mà lại chọn một phòng khác, lúc này đang đứng đó nhìn Tống Tầm Nam, đợi Tống Tầm Nam đi qua thì chặn lại.

“Anh Ba, chiếm phòng của anh, thật xin lỗi.”

Tống Tầm Nam không biết cậu ta lại định giở trò gì, nhưng vẫn rất tự nhiên chấp nhận lời xin lỗi của Tống Khê: “Không sao, tha thứ cho cậu.”

Cậu như nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại cười với Tống Khê đang tỏ vẻ khó hiểu, khuôn mặt xinh đẹp lại có chút dịu dàng, giọng nói thanh lãnh xen lẫn chút khàn khàn mới ngủ dậy, khí chất thanh đạm bình thản như vậy, khiến Tống Khê trong khoảnh khắc nghi ngờ mình đã nghe thấy gì.

Tống Tầm Nam nói: “Dù sao thì cậu cũng chỉ thích nhặt đồ thừa của người khác, không phải sao?”

Tống Khê ngẩn người: “Anh nói gì?”

Đôi mắt Tống Tầm Nam vẫn mang ý cười, khóe miệng cong lên như đang châm chọc: “Tôi không biết cậu tuổi còn trẻ mà đã điếc rồi.”

“Anh! Anh Ba, anh có ý gì…” Tống Khê đầu tiên là cao giọng hét lên một tiếng, nhận ra điều gì đó lại hạ giọng xuống, tay nắm chặt khung cửa, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Tống Tầm Nam không nói gì thêm, đi thẳng xuống lầu một ra cửa lớn.

Tống Khê nhìn bóng dáng cậu rời đi, dùng sức cắn môi dưới, nếm thấy mùi máu tươi mới buông ra.

“Cậu chủ muốn ra ngoài à?” Là giọng của bác Tôn.

Tống Tầm Nam gật đầu, nói với người đàn ông lớn tuổi đã nhìn mình lớn lên này: “Bác Tôn, bác có biết sáng nay bác mở miệng nói câu đó có ý nghĩa gì không?”

Ông ấy giúp cậu nói chuyện, chính là đang đắc tội với Tống Khê.

Bác Tôn chỉ cười một tiếng, khóe mắt có những nếp nhăn rất sâu: “Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.”

Tống Tầm Nam im lặng một lúc: “Lần sau đừng nói nữa, tôi có thể ứng phó được.”

Cậu nhớ lại kiếp trước, bác Tôn sau khi Tống Khê dọn vào ở được hai năm thì phát hiện bị ung thư, được người nhà đón về dưỡng bệnh, sau đó không liên lạc được nữa, không biết có qua khỏi không.

“Nhớ mấy ngày nay đi khám sức khỏe tổng quát nhé, bác Tôn dù bận đến mấy cũng phải chú ý sức khỏe.” Cậu nói.

Bác Tôn đáp lời, ông nhìn Tống Tầm Nam đang đi lấy áo khoác, nói: “Nhưng, cậu Ba à, trước kia cậu vốn không cần phải học cách đối phó với người khác.”

Tay Tống Tầm Nam khựng lại, mặc áo khoác vào: “Đi đây.”

===

Tống Tầm Nam không biết tại sao mình lại đến nơi này.

Đây là nơi ở của bố mẹ ruột cậu, kiếp trước cậu hỏi được từ miệng Tống Khê. Trường đại học của cậu cách đây không xa, nhưng cậu chưa từng đến một lần.

Nói ra thì Tống Tầm Nam cũng chẳng ra gì. Kiếp trước một lòng một dạ muốn người nhà họ Tống thừa nhận mình, nhưng lại chưa từng đến thăm bố mẹ ruột lấy một lần. Làm bộ như không thấy thì mình vẫn được coi là con nhà họ Tống, là người em được các anh yêu thương nhất.

Hành vi như vậy của mình, khó trách bị kẻ có tâm gán cho cái mác kẻ nịnh hót quyền quý, kẻ vô ơn bạc nghĩa.

Tống Tầm Nam xuống xe buýt, nhìn tòa nhà trước mắt rồi cười.

Đáng đời.

Cậu tự mắng mình.

Kiếp trước của cậu chính là một cuốn sổ nợ rối mù, sổ sách lung tung, duy nhất có thể gỡ rối được chỉ là hai ba chuyện đó.

Nghe Tống Khê nói, bố mẹ cậu là giáo sư đại học, hai người mấy tháng trước qua đời vì tai nạn xe cộ, để lại cho cậu một căn nhà.

Nơi này gần làng đại học, trên đường có thể nhìn thấy bóng dáng sinh viên, trên tường trong hẻm nhỏ còn có hình vẽ graffiti, ven đường là những quán ăn nhỏ bán đồ ăn vặt, bánh nhân thịt nằm trên chảo kêu xèo xèo, không khí rất đời thường.

Hoàn toàn khác biệt với khu biệt thự ở ngoại ô nơi nhà họ Tống ở.

Tống Tầm Nam không có chìa khóa nhà, cậu đến đây chỉ muốn xem nơi bố mẹ từng sống. Cậu đi lang thang không mục đích, càng đi càng vào nơi hẻo lánh. Thấy bên cạnh có một quán bánh bao sắp đóng cửa mới nhớ ra mình chưa ăn trưa, bèn mua hai cái bánh bao thịt kho đứng ven đường thong thả ăn.

Hai giờ chiều, đúng là giờ ngủ trưa, trên đường không có mấy người.

Tống Tầm Nam đang ăn bánh bao thì nghe thấy tiếng chửi bới từ con hẻm phía sau.

Cách đó một khoảng.

Khu này vắng vẻ, người qua lại cũng tạp nham, người đi đường nghe thấy tiếng cũng tỏ vẻ đã quen không lấy làm lạ.

Tống Tầm Nam ban đầu tưởng là đánh nhau ẩu đả, cũng không định ra tay can thiệp, nhưng tiếng động ngày càng lớn, khiến cậu nhíu mày.

Đi vào rồi rẽ phải, cảnh tượng trước mắt không phải là côn đồ kéo bè kéo lũ đánh nhau, mà là một đám người đang vây quanh một cậu học sinh cấp ba béo ú đấm đá túi bụi.

Tiếng bước chân của Tống Tầm Nam khiến họ chú ý, cảnh giác nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của cậu thì sự đề phòng lập tức tan biến.

“Còn tưởng ai, hóa ra là một thằng yếu nhớt.”

“Đi xa ra, đừng ở đây vướng chân vướng tay, không thì đánh luôn cả mày!”

Tống Tầm Nam làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Cậu đi đến trước mặt cậu bé béo ú kia, cúi đầu cụp mắt hỏi một câu: “Còn sống không?”

Cậu bé béo ú ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cố nén đau gật đầu đáp lại.

Đám côn đồ thấy mình bị làm lơ, nổi giận.

“Được, muốn xen vào chuyện của người khác đúng không, hôm nay tao chiều mày luôn!”

“Thằng nhóc này nhìn là biết có tiền, tao lại cướp thêm một thằng nữa!”

“Anh em, lên!”

Sau khi Tống Tầm Nam xác định cậu học sinh không sao, liền xoay người bắt lấy nắm đấm đang lao tới của tên côn đồ, dùng đầu gối chặn lại rồi đá văng tên đó ra xa. Khi tên thứ hai xông lên, cậu trực tiếp đấm vào mặt đối phương, dùng khớp ngón tay kẹp chặt cổ tay đối phương, dùng sức siết mạnh.

Động tác của cậu dứt khoát lưu loát, ra tay không chút nương nhẹ, một lúc đã hạ gục cả đám.

Không thèm nhìn đám côn đồ đang nằm la liệt r*n rỉ trên mặt đất, Tống Tầm Nam nói với cậu bé béo ú: “Tự đứng dậy đi.”

Cậu bé béo ú hít một hơi lạnh: “…Cậu không thể đỡ tôi một chút sao?”

Tống Tầm Nam nhìn cậu ta một cái, giọng điệu không đổi: “Tự đứng dậy.”

Cậu bé béo ú đành phải miễn cưỡng vịn tường đứng dậy, khi ngẩng đầu lên thì hét lớn: “Cẩn thận—!”

Một tên côn đồ rút ra một con dao nhỏ, từ phía sau tấn công Tống Tầm Nam.

Tống Tầm Nam xoay người đỡ đòn, mặc kệ cánh tay mình bị rạch một vết, bàn tay dính máu khống chế vai tên côn đồ, dùng sức hóa giải lực của gã, rồi ngược lại túm chặt khuỷu tay gã bẻ ra sau lưng, tay kia túm đầu tên côn đồ đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng động trầm đục, nghe mà kinh hãi.

Con dao nhỏ đã sớm rơi xuống đất.

“Cầm dao à?” Tống Tầm Nam vừa dứt lời, liền túm tóc tên đó nhấc lên, rồi lại hung hăng đập vào tường.

“Đau!! Xin lỗi đại ca, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, ngài tha cho tôi, đau quá! Máu chảy ra rồi…”

Tống Tầm Nam lại hung hăng ấn một cái nữa, giọng nói lạnh lùng pha chút thiếu kiên nhẫn: “Câm miệng.”

Lần này hiệu quả bất ngờ, đối phương lập tức im bặt.

Cậu bé béo ú nhìn cậu, miệng há hốc thành hình chữ O, ánh mắt dần trở nên nóng rực.

Tống Tầm Nam đã báo cảnh sát trước khi vào, cảnh sát rất nhanh đã đến.

Nhìn tình trạng thảm hại của đám côn đồ nằm la liệt trên đất, họ cũng không biết nên bắt bên nào.

Có người nhận ra một trong số đám côn đồ trên đất là kẻ cầm đầu ở đây, liền lôi đi bắt về đồn công an.

Tống Tầm Nam buông tay đang ấn tên côn đồ ra, máu theo cánh tay săn chắc của cậu chảy xuống, đọng lại thành giọt ở đầu ngón tay, rồi tí tách rơi xuống đất.

Hiện trường nhanh chóng được xử lý xong, có người đến sơ cứu qua loa vết thương cho Tống Tầm Nam, hỏi han sự việc liên quan.

Đánh nhau ẩu đả bình thường thì đến đồn công an làm biên bản là được, nhưng vết thương của Tống Tầm Nam hơi sâu, cậu phải nhanh chóng đến bệnh viện tiêm phòng uốn ván.

Vừa hay gần đó có một bệnh viện hạng ba, Tống Tầm Nam từ chối ý tốt muốn đi cùng của cảnh sát. Cậu bé béo ú cũng muốn đi theo cậu, nhưng bị cậu liếc một cái lạnh lùng thì im bặt không dám nói nữa.

Tống Tầm Nam tự gọi taxi đến bệnh viện đăng ký, xử lý vết thương. Khi trở ra, cánh tay phải của cậu đã quấn đầy băng gạc, mặt hơi tái đi, đang đứng ở phòng thuốc chờ lấy thuốc.

Trong đại sảnh bệnh viện vang lên tiếng ồn ào khác thường.

“Cha tôi chính là bị lũ lang băm các người chữa chết! Chính các người đã giết ông ấy! Tôi muốn kiện các người, cho các người bồi thường đến tán gia bại sản!”

“Thưa anh, nói chuyện phải có bằng chứng!”

“Cha tôi chết rồi đây không phải là bằng chứng sao? Hả?!”

Tống Tầm Nam chỉ liếc qua rồi dời mắt đi, không cảm thấy hứng thú.

Náo nhiệt vẫn nên tránh xa, cậu đã nếm trải hậu quả của việc xen vào chuyện người khác rồi.

Lấy thuốc xong từ phòng thuốc, cậu tay trái xách túi thuốc đi ra ngoài.

Lúc này sự việc càng lúc càng ầm ĩ, ba lớp trong ba lớp ngoài vây quanh không ít người xem náo nhiệt. Tống Tầm Nam vừa nói “Xin nhường đường” vừa chen ra ngoài, khi đi đến giữa đám đông, cậu liếc nhìn vào trong.

Người nhà bệnh nhân gây chuyện mang theo không ít người đến, bảo vệ bệnh viện có chút khó chống đỡ, trên mặt đều có vết bầm, bác sĩ cũng tham gia, vừa giảng giải đạo lý vừa ngăn cản người nhà bệnh nhân.

Tống Tầm Nam nhìn không phải họ, mà là một bóng người cao gầy mặc áo blouse trắng ở giữa. Trong tình huống hỗn loạn như vậy, đối phương lại dường như thờ ơ, lãnh đạm và bình tĩnh.

Có lẽ là nhận ra ánh mắt của cậu, người đó ngẩng đầu nhìn về phía này, liếc mắt một cái đã khóa chặt lấy Tống Tầm Nam nổi bật khác thường trong đám đông.

Hai ánh mắt lạnh lùng chạm vào nhau, không nói được ai lạnh lùng hơn ai.

Giống như hai viên đá lạnh rơi vào đáy cốc thủy tinh mùa hè, tỏa ra khí lạnh buốt.

Tống Tầm Nam hơi thất thần một chút đã bị đẩy sang một bên. Cậu cau mày vừa đứng vững lại, thì phát hiện mình đã ở ngay trung tâm, người nhà bệnh nhân đang gào thét bắt bác sĩ đền mạng cho cha mình đứng ngay bên cạnh cậu, nước bọt trên mặt sắp bắn cả vào mặt cậu.

Tống Tầm Nam không muốn dính vào chuyện rắc rối, vừa định chen trở ra, người nhà bệnh nhân bên cạnh đột nhiên kích động lên, trong tay cầm một chai bia không biết lấy từ đâu ra, hét lớn “Giết người thì đền mạng” rồi lao vào trong!

Tống Tầm Nam bị gã ta kéo theo, cũng lao vào, loạng choạng vài bước được người phía sau đỡ lấy mới đứng vững, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì đối diện ngay với chai bia.

“Mẹ kiếp!” Tống Tầm Nam dù có giáo dưỡng tốt đến mấy cũng phải chửi thề.

Hôm nay cậu ra đường quên xem hoàng lịch rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play