Nhà họ Tống hôm nay xảy ra chuyện lớn, đón cậu chủ thật Tống Khê trở về.
Quan khách đều xôn xao tiến lên chúc mừng, người nhà họ Tống lần lượt mỉm cười nâng ly đáp lễ, không khí vô cùng hòa thuận.
Đến khi họ phát hiện Tống Tầm Nam không thấy đâu, thì tiệc cũng đã tàn.
Vốn tưởng Tống Tầm Nam trong lòng không vui, đứa nhỏ này ngày thường cũng ham chơi, nên gia chủ nhà họ Tống cũng không thèm để ý, đoán chừng nửa đêm sẽ tự về. Nhưng để phạt nhẹ cảnh cáo, ông ta đã khóa thẻ ngân hàng đứng tên Tống Tầm Nam.
Nhưng ai ngờ đến gần sáng mà Tống Tầm Nam vẫn bặt vô âm tín.
Tống Hằng Hiên nghe xong cảm thấy Tống Tầm Nam không biết điều, nhà họ Tống đã làm đủ tốt rồi, đã nghĩ đến mặt mũi của cậu, cũng không tước bỏ thân phận thiếu gia nhà họ Tống bắt cậu ra ở riêng.
Nhưng Tống Tầm Nam thì sao? Vậy mà lại giở trò mất tích!
Rõ ràng là bất mãn với họ.
Anh ta gọi thẳng cho Tống Tầm Nam, đến lần thứ ba mới kết nối được.
Tống Hằng Hiên nhíu mày rất chặt, giọng lạnh lùng cứng rắn ẩn chứa sự tức giận: “Tống Tầm Nam, cậu đang ở đâu? Mau về nhà.”
Bên kia im lặng một giây, rồi dứt khoát cúp máy.
Nghe tiếng tút tút từ điện thoại, Tống Hằng Hiên không thể tin nổi, mặt lạnh như sương. Anh ta lại gọi lại số đó.
Lần này thì rất nhanh đã kết nối được.
Tống Hằng Hiên: “Tống Tầm Nam, cậu tốt nhất là——”
Điện thoại lại bị cúp.
Hơi thở Tống Hằng Hiên khựng lại.
Giờ này ở nhà họ Tống, ngoài anh ta đang tập thể dục buổi sáng ra thì không có ai khác, nếu không người nhà họ Tống đã có thể thấy được cảnh mặt mày anh ta sa sầm như nước.
Nhưng rất nhanh sau đó Tống Tầm Nam đã gọi lại cho anh ta.
Tống Hằng Hiên mặt mày tối sầm bắt máy, nghe xem thằng em này định xin lỗi về hành vi của mình thế nào.
“Anh cả? Xin lỗi, vừa rồi em không để ý tên, mới bắt máy đã có người la lối om sòm với em, em còn tưởng tên nát rượu nào say xỉn gọi điện thoại lên cơn.” Tống Tầm Nam ở đầu dây bên kia thong thả nói.
Cậu không phải là Tống Tầm Nam của kiếp trước, không quen chiều cái thói xấu này của Tống Hằng Hiên.
Ai thích hầu thì cứ hầu.
Tống Hằng Hiên: “…”
Anh ta cố nén mới lấy lại được vẻ chín chắn điềm đạm thường ngày, nói với Tống Tầm Nam: “Cậu đang ở đâu? Mau về nhà. Em trai về nhà ngày đầu tiên mà cậu đã qua đêm không về, để người ngoài nghe được sẽ nghĩ nhà họ Tống thế nào?”
Nói xong anh ta sững người một chút, những lời này hình như mình đã từng nói ở đâu đó.
Não bộ đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Tống Hằng Hiên ôm trán, mấy ngày gần đây anh ta luôn như vậy, thỉnh thoảng lại đau đầu một chút.
Có lẽ nên đi khám bác sĩ.
Tống Tầm Nam nghe xong lời Tống Hằng Hiên chỉ muốn bật cười, cảm thấy thật trớ trêu.
Cảm nhận của một người ngoài lại quan trọng hơn người nhà bao nhiêu năm nay.
Cậu nói: “Tâm trạng không tốt, Hoắc Nhị rủ em ra ngoài uống rượu, chiều em về.” Cậu dừng một chút, rồi thêm vào: “Em trai ngày đầu tiên chính thức về nhà, em đương nhiên phải có mặt chứ. Vậy nhé, em cúp đây.”
Tống Hằng Hiên nghe câu cuối của cậu luôn cảm thấy có chút ẩn ý sâu xa, chưa kịp hỏi kỹ, Tống Tầm Nam đã lần thứ ba cúp máy, tiện tay cho anh ta vào danh sách đen.
Tống Hằng Hiên không gọi được cho cậu nữa, thì cứ đi tìm Hoắc Nhị gây sự đi.
Màn kịch chó cắn chó, cậu thích xem lắm.
Nhưng mà, bây giờ mình nên đi đâu đây?
Tống Tầm Nam nhìn ngọn đèn đường trước cửa quán bar, ngẩn người một lúc.
Bốn giờ sáng, đường phố vắng tanh không một bóng người, ánh đèn đường kéo bóng cậu đổ thật dài, cô độc đứng đó.
Bây giờ cậu không muốn về nhà họ Tống để nhìn sắc mặt của đám người nhà đó.
Cậu mở điện thoại, lướt qua những tin nhắn hoặc tò mò hoặc chế nhạo, xóa tất cả rồi tìm một khách sạn gần đó, định bụng ở lại một đêm.
Khách sạn gần nhất cách đó chừng mười phút đi bộ, cậu cứ thế đi theo chỉ dẫn.
Sau khi rời khỏi tiệc sinh nhật, Tống Tầm Nam bắt taxi, đi lòng vòng trong thành phố rất lâu mới chọn quán bar này, một nơi không ai nhận ra cậu là kẻ giả mạo của nhà họ Tống, rồi uống đến say mèm.
Sau khi tỉnh rượu, cậu không về nhà, nghe Hoắc Nhị xúi giục bèn giở trò mất tích, muốn xem thử người nhà họ Tống có còn đến tìm mình không, hay là chẳng thèm quan tâm đến mình nữa.
Người nhà họ Tống đương nhiên là có tìm cậu. Sau khi tìm được, Tống Tầm Nam còn chưa kịp vui mừng vì nghĩ rằng người nhà vẫn còn yêu thương mình, Tống Hằng Hiên đã thẳng tay tát cho cậu một cái, bắt cậu nhìn rõ thân phận của mình, bớt làm trò đi.
Lúc ấy Tống Tầm Nam vẫn không hiểu tại sao người anh cả luôn yêu thương mình lại đánh mình.
Lúc ấy Tống Tầm Nam vẫn còn quyến luyến người nhà họ Tống.
Nhưng Tống Tầm Nam đó đã chết rồi.
…
Nơi này thật sự rất xa, lúc nãy xem chỉ đường Tống Tầm Nam mới biết mình đã ở phía Đông Nam thành phố B, nằm ở hướng đối diện chéo với dinh thự nhà họ Tống.
Gần khách sạn có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, cậu vào mua chút đồ rồi mới đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng. Sau một hồi loay hoay, đã gần năm giờ sáng, trời cũng đã tờ mờ sáng.
Sau khi uống rượu, thái dương Tống Tầm Nam giật thình thịch, nhưng cậu lại không hề buồn ngủ. Cậu lấy bao thuốc từ trong túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi ra, ngồi ở mép giường nhìn cảnh vật mờ ảo ngoài cửa sổ, tự châm cho mình một điếu.
Vừa hút hơi đầu tiên cậu đã ho sặc sụa. Một là vì cơ thể này chưa từng hút thuốc, chưa đến mức ba năm sau nghiện cả thuốc lá lẫn rượu, thân tàn ma dại; hai là vì loại thuốc lá rẻ tiền mua ở cửa hàng tiện lợi có hàm lượng hắc ín cao, đầu lọc cũng tệ.
Tống Tầm Nam ho xong, cũng không thèm để ý đến giọt nước mắt ứa ra ở khóe mắt, thờ ơ hút thêm một hơi nữa, rồi lại bắt đầu ho.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng đèn đường le lói hắt vào từ cửa sổ, khiến cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Chàng trai trẻ ngồi im trên giường, bóng dáng hòa vào bóng tối, chỉ có đốm lửa đỏ tươi nơi đầu ngón tay lập lòe bất định.
Khi cậu dụi tắt mẩu thuốc cuối cùng vào gạt tàn, trời đã sáng hẳn.
Từ bên kia đường đối diện khách sạn vọng lại tiếng rao bán đồ ăn sáng, thỉnh thoảng có người vội vã đi qua dưới mái hiên.
Tống Tầm Nam cả đêm không ngủ, cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi lấy thanh kẹo cao su mua tối qua ra, bóc một miếng cho vào miệng nhai để át đi vị đắng khét của thuốc lá.
Vị bạc hà cay nồng xộc thẳng lên não, khiến cậu càng thêm tỉnh táo.
Lúc xuống lầu trả phòng, nhân viên lễ tân có vẻ hơi ngạc nhiên, chắc là chưa từng thấy vị khách nào chỉ ở có ba tiếng đồng hồ. Tống Tầm Nam lấy lại tiền cọc rồi rời khỏi khách sạn.
Nơi này cách nhà họ Tống khá xa, nhưng cậu không vội về, một mình đi dạo trên phố.
Vẻ ngoài của cậu không tránh khỏi thu hút ánh nhìn, nhưng khi thấy chiếc áo sơ mi hơi nhàu trên người cậu còn vương mùi thuốc lá và rượu, mọi người đều vội dời mắt đi, trong lòng thầm cho rằng cậu là một tên du côn lêu lổng.
Khu này gần dãy phố có quán bar, người qua lại phức tạp, ai biết được dưới lớp vỏ bọc kia là người hay quỷ?
Tống Tầm Nam không để tâm đến ánh mắt người đời.
Cậu đã chết đi một lần rồi, tâm cảnh khó tránh khỏi khác trước, suy nghĩ của người khác rất khó làm cậu dao động.
Cậu đã dùng ba tiếng đồng hồ để chấp nhận cái trò đùa trùng sinh này.
Rất nhiều năm trước Tống Tầm Nam đã từng nghĩ, nếu lúc đó mình kịp thời rút lui, rời xa cái vũng bùn lầy nhà họ Tống này, liệu cậu có còn từng bước đi đến đường cùng không?
Tống Tầm Nam không biết, đó chỉ là một giả thuyết.
Lúc đó cậu vốn không thể rời khỏi nhà họ Tống. Người ngoài đều nói cậu là tiểu bá vương của thành phố B, nổi nóng lên thì người thân cũng không nhận, nhất định phải giày vò người ta đến chết mới thôi, một khi đã ra tay tàn nhẫn thì không ai mong yên ổn, chính là một tên ma vương ngang ngược hống hách.
Nhưng điều đó không bao gồm người nhà họ Tống.
Cậu đã dành tất cả tình yêu thương của mình cho người nhà họ Tống.
Để rồi bị họ chà đạp dưới chân, không một ai trân trọng.
Lần này sẽ không như vậy nữa.
Tống Tầm Nam xoa xoa ngón trỏ, khóe môi nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Kiếp trước cậu hồ đồ, kiếp này không thể tiếp tục hồ đồ.
Có những cái hố, ngã một lần là đủ rồi, ngã đến lần thứ hai thì chỉ có kẻ ngốc mới làm.
Tống Tầm Nam tiện tay vẫy một chiếc taxi, bắt xe về nhà họ Tống.
Khi cậu về đến nhà họ Tống, họ đang ăn cơm. Quản gia Tôn mở cửa cho cậu.
Bác Tôn nhìn cậu một cái, dường như khẽ thở dài: “Cậu ba về rồi.”
Tống Tầm Nam gật đầu.
Cậu định đi thẳng lên lầu, lại bị Tống Cư Vĩ gọi lại.
“Đứng lại! Tối qua đi đâu mà cả đêm không về nhà?” Ông ta nhìn bộ quần áo nhàu nhĩ và người toàn mùi thuốc lá rượu bia của Tống Tầm Nam là biết ngay thằng con này lại ra ngoài lêu lổng.
Tống Tầm Nam dừng bước, nhìn về phía cả nhà bọn họ.
Ông chủ nhà họ Tống – Tống Cư Vĩ
Bà chủ nhà họ Tống – Hứa Tình
Con trai cả Tống Hằng Hiên
Con trai thứ Tống Dục Thanh
Và cả cậu con út Tống Khê.
Cả nhà đông đủ quây quần bên bàn ăn.
Không có bộ bát đũa của cậu.
Tống Tầm Nam thấy cảnh này, trong lòng lại không hề gợn sóng. Cậu nhìn Tống Cư Vĩ, giọng bình thản: “Ngài lo lắng cho con, hay là sợ con làm mất mặt nhà họ Tống?”
Tống Cư Vĩ bị cái vẻ không chút hối cải của cậu chọc cho tức điên: “Tống Tầm Nam, thái độ của cậu là thế nào đấy!”
Hứa Tình nhíu mày, nhưng không nói gì.
Tống Hằng Hiên đã bị cậu chọc tức một lần rồi, lúc này đang cúi đầu ăn cơm. Tống Dục Thanh thì có ngẩng đầu nhìn Tống Tầm Nam một cái, nhưng cũng không có ý định chọc vào con hổ đang nổi giận là ông Tống.
Ngược lại, Tống Khê lại lên tiếng.
Cậu ta nhìn Tống Tầm Nam, rồi lại nhìn Tống Cư Vĩ, lí nhí nói: “Ba, ba đừng nóng giận, anh Ba không phải cố ý không về nhà đâu, có lẽ tối qua anh ấy đau lòng quá, nên ra ngoài ở với bạn một đêm, uống chút rượu thôi.”
Tống Tầm Nam vốn đã định lên lầu, nghe Tống Khê mở miệng lại quay người lại, đôi mắt đen nhìn cậu ta đầy hứng thú, chờ cậu ta nói xong.
Lúc này Tống Khê vẫn chỉ là một “trà xanh” cấp thấp, dựa vào sự cưng chiều của mọi người để cô lập cậu ra rìa, tranh giành sự yêu thương, chú ý vốn dành cho cậu. Chứ không giống như mấy năm sau ở kiếp trước, tài diễn kịch “trà xanh” đã đạt đến trình độ thượng thừa, khiến người nhà họ Tống dần dần căm ghét, ghẻ lạnh cậu.
Đã từng bố mẹ coi cậu như không khí, anh cả cưng chiều cậu lại chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, anh hai thì tránh cậu như tránh tà. Vị hôn phu từng luôn miệng nói yêu cậu, quay đầu đã đem hết tình yêu trút lên người Tống Khê.
Nhưng dù chỉ là “trà xanh” cấp thấp, dựa vào tình yêu mù quáng hiện tại của nhà họ Tống dành cho Tống Khê, cũng đủ rồi.
Tống Khê vừa dứt lời, cơn tức giận của Tống Cư Vĩ rõ ràng tăng thêm vài phần.
“Nhà họ Tống tìm lại được con ruột của mình, đối với cậu là chuyện đau lòng lắm sao, Tống Tầm Nam?” Tống Cư Vĩ lăn lộn thương trường nhiều năm, khí thế uy nghiêm lập tức hiện rõ. “Cậu tối qua không về nhà, ngay cả tiệc cũng không tham dự cho xong, vô cớ để người ngoài chê cười nhà họ Tống chúng ta!”
“Con có nói con đau lòng đâu, câu đó không phải Tống Khê nói sao? Sao lại đổ lên đầu con?” Tống Tầm Nam nhướng mắt, không thèm nhìn biểu cảm của Tống Khê, hỏi: “Mọi người phát hiện con không có ở tiệc từ khi nào?”
Nếu là trước đây, với tính cách của Tống Tầm Nam thì đã sớm cãi lại rồi, nhưng bây giờ cậu lại quá bình tĩnh.
Tống Cư Vĩ nhíu mày, cảm thấy thằng con thứ ba ngày thường nổi loạn này có chút khác lạ.
Tống Dục Thanh giọng điệu lười biếng lên tiếng: “Khi nào à? Lúc tiệc tàn chứ sao. Tiểu Nam, lần này cậu thật sự quá đáng rồi đấy, em trai vào nhà mà cũng không chào đón cho tử tế.”
Tống Tầm Nam cười một tiếng đầy ẩn ý: “Lúc tiệc tàn?” Cậu đảo mắt nhìn người nhà họ Tống, “Tiệc tan lúc 11 giờ đêm đúng không? Thật ngại quá, hơn chín giờ con đã đi rồi.”
Tống Dục Thanh: “Ý cậu là sao? Cậu——”
Anh ta nói đến nửa chừng thì hiểu ra, lập tức im bặt, sắc mặt trở nên khó coi.
Suốt hai tiếng đồng hồ, không một ai trong số họ phát hiện ra nhân vật chính của bữa tiệc đã biến mất.
Tống Tầm Nam nhìn người nhà họ Tống với vẻ mặt khác nhau, trong mắt không chút đau buồn, chỉ nói: “Con về phòng tắm rửa, bữa sáng mang lên phòng cho con.”
Câu sau là nói với vú Ngô đang đứng nép một góc, không dám thở mạnh.
Vú Ngô vội vàng gật đầu đồng ý.
Lần này Tống Tầm Nam đi rất thuận lợi, không ai gọi cậu lại nữa.
Cậu đi thẳng lên phòng ngủ của mình trên lầu hai, “cạch” một tiếng mở cửa.
Phòng ngủ vốn là của mình, nay lại ngập tràn dấu vết của người khác.
Tống Khê đã chiếm phòng của cậu.
Tống Tầm Nam cụp mắt xuống.
Kiếp trước, Tống Khê có phải cũng dọn vào phòng ngủ của cậu vào lúc này không?
Thời gian trôi qua lâu quá rồi, cậu đã quên mất.
Tống Khê thấy cậu lên lầu liền vội vàng đi theo, lúc này đang đứng sau lưng Tống Tầm Nam, dè dặt nói: “À… Anh Ba, phòng của anh bị đổi sang phòng bên kia rồi.”
Cậu ta đưa tay chỉ căn phòng ở đầu kia hành lang.
Căn phòng trong góc tít cùng kia, diện tích chưa bằng một nửa phòng ngủ này, một căn phòng quanh năm không ai ở.