Vừa nói vừa mở cửa, một gương mặt đẹp trai sáng rực đập vào mắt, khiến cậu lóa cả người.
Địch Quần xuất hiện ngay trước mắt, khiến Đồng Tiểu Đồng lập tức tỉnh táo hoàn toàn, trong lòng đau đớn gào khóc: Trời ơi, mặt chưa rửa, răng chưa đánh, đầu tóc rối như ổ gà, thế mà lại gặp thần tượng đúng lúc này!
Chương Hạo liếc nhìn Địch Quần, hỏi tỉnh bơ: “Anh giao đồ ăn à?”
Địch Quần đang cầm bữa sáng. Ánh mắt anh lướt qua nửa người trên trần trụi của Chương Hạo, rồi lại nhìn sang bộ quần áo nhăn nhúm trên người Đồng Tiểu Đồng.
Đồng Tiểu Đồng giật nảy mình, vội vàng nói: “Anh Địch, sao anh lại tới đây, mau vào trong ngồi đã.”
Địch Quần đáp: “Tôi thấy cửa tiệm chưa mở, nên đến xem, địa chỉ là do cậu đưa tôi.”
“Tưởng cậu bị bệnh.”
Ánh mắt anh lại liếc qua Chương Hạo lần nữa, ánh nhìn đầy ẩn ý.
Đồng Tiểu Đồng liếc nhìn Chương Hạo đang đứng đó trơ trọi, suýt nữa thì ngất lịm, cái bộ dạng nửa thân trần thế kia, rõ ràng là dáng vẻ sau khi xong chuyện còn gì!
Đồng Tiểu Đồng gào lên: “Sao anh còn chưa đi?!”
Chương Hạo cầm bộ quần áo nhàu nát trên tay, cười lạnh: “Nôn nóng tiếp khách mới à?”
Sắc mặt Địch Quần dịu lại một chút: “Anh ta cũng là khách của cửa hàng chăm sóc thú cưng sao?”
Chương Hạo: “?”
Đồng Tiểu Đồng ôm trán. Cậu kể lại đầu đuôi việc tối qua Chương Hạo say xỉn, bám riết lấy cậu đòi về nhà thế nào. Chương Hạo thì lạnh mặt phủ nhận ngay, Đồng Tiểu Đồng liền đưa đoạn video đã quay lại cho anh ta xem.
Tưởng cậu ngốc chắc? Tất nhiên phải giữ bằng chứng rồi, lỡ mà gặp người muốn “ăn vạ” thì biết làm sao?
Chương Hạo xem xong video, sắc mặt càng đen hơn.
“Đã là hiểu lầm thì để tôi tiễn cậu ấy ra ngoài,” Địch Quần nói,
“Đi thôi, ngài Chương.”
Đồng Tiểu Đồng đợi mãi, Địch Quần mới quay lại. Cậu bày bữa sáng ra, cảm động nói: “Anh Địch, anh thật sự là người tốt.”
Địch Quần nhìn dáng vẻ tinh thần phơi phới của cậu, nghiêm khắc nói: “Cậu lúc nào cũng thiếu ý thức an toàn như vậy sao? Nhỡ đâu tên đó có ý đồ xấu, cậu nghĩ mình có khả năng chống lại anh ta không?”
Đồng Tiểu Đồng ngoan ngoãn chịu mắng, lí nhí phản bác: “Tôi xem chứng minh thư của anh ta rồi, tra trên Baidu nữa, anh ta là tổng giám đốc đấy.”
Địch Quần càng thêm nghiêm nghị: “Tổng giám đốc thì không thể là người xấu à? Không ham tiền thì sao? Lỡ anh ta ham sắc thì sao!”
Đồng Tiểu Đồng đưa tay sờ mặt, ngại ngùng nói: “Tôi cũng đâu đến mức đẹp đến thế…”
Địch Quần cạn lời.
Hôm đó, Địch Quần kiên quyết để lại Elizabeth ở nhà Đồng Tiểu Đồng.
“Elizabeth rất nhạy cảm với pheromone của alpha, nếu lại có alpha xuất hiện trong nhà cậu, nó sẽ bảo vệ cậu.”
Đồng Tiểu Đồng ngập ngừng: “Làm vậy có hơi không hay lắm…”
“Giống như ở cửa hàng thôi, tôi sẽ trả phí đầy đủ.” Địch Quần nói xong thì vội vàng ra sân bay.
Ở nhà, Đồng Tiểu Đồng liên tục dụ dỗ Elizabeth.
“Con trai à, lại đây, gọi ba nào.”
Elizabeth: “Gâu.”
“Ngoan.” Đồng Tiểu Đồng đút cho nó một viên thịt bò, rồi lấy ảnh chụp lén Địch Quần ra cho nó xem: “Gọi bố đi con.”
Elizabeth: “Gâu gâu.”
Đồng Tiểu Đồng sung sướng không chịu nổi, ôm chầm lấy Elizabeth mà cưng nựng.
Elizabeth ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào viên thịt bò còn nằm trên bàn trà.
“Gâu gâu gâu.”
Đồng Tiểu Đồng chuẩn bị đến một công ty đón một chú chó tea cup, Elizabeth ở bên cạnh làm ầm lên đòi đi theo.
Khách hàng vì buổi chiều đột xuất phải đi công tác, không kịp mang chó đến tiệm nên lén lút đưa nó đến công ty, nhờ cậu tới đón.
Thấy Elizabeth làm loạn không yên, Đồng Tiểu Đồng nói: “Vậy con ngồi ngoan trong xe, nếu chạy loạn ba sẽ méc với bố con đó nha.”
“Gâu.”
Elizabeth đồng ý.
Chương Hạo không ngờ lại gặp tên beta nhỏ đó ở công ty.
Anh ta nhếch mép: “Sao cậu lại ở đây?”
Đồng Tiểu Đồng cũng đang bực bội trong lòng. Rõ ràng tổng giám đốc đều đi thang máy riêng mà, sao lúc này lại đụng trúng thế này?
Chương Hạo dựa vào tường, đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Đến tìm tôi à? Muốn đòi thêm tiền ngủ qua đêm sao?”
Đồng Tiểu Đồng không muốn bị Chương Hạo kẹp chặt giữa tường, nhưng đẩy mãi mà không làm anh ta nhúc nhích được.
Chương Hạo hỏi: “Người lần trước mang bữa sáng đến nhà cậu, là bạn trai cậu à?”
Đồng Tiểu Đồng: “Liên quan quái gì đến anh.”
Chương Hạo bật cười, giọng đầy thương hại: “Nhìn cậu thế này, không ngực không mông, beta cũng chẳng có pheromone, nghĩ cũng biết chẳng alpha nào để ý đâu. Theo tôi đi, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt.”
Đồng Tiểu Đồng: cạn lời.
Chương Hạo còn đang định nói tiếp thì tiếng chó sủa vang lên, anh ta ngẩng đầu thì thấy một con husky lao như bay tới, nhảy phốc lên đè anh ta ngã nhào.
Đồng Tiểu Đồng: Con trai giỏi lắm!
Vài hôm sau, Địch Quần trở về, anh xoa đầu Elizabeth, nhét cho nó một miếng thịt bò khô thật to như phần thưởng.
Anh lẩm bẩm: “Không ngờ anh ta còn dám đến tìm cậu.”
Đồng Tiểu Đồng: “Hả?”
Địch Quần nói: “Tháng tới tôi được nghỉ phép, tôi sẽ dạy cậu vài chiêu phòng thân.”
Đồng Tiểu Đồng ngước mắt đầy ngưỡng mộ: “Anh từng học qua à?”
Địch Quần tự giễu: “Lính nghèo thôi.”
Đôi mắt Đồng Tiểu Đồng lấp lánh như có sao: “Là quân nhân à? Đẹp trai quá trời luôn!”
Địch Quần khẽ nhếch khóe môi lên.
Đồng Tiểu Đồng đột nhiên nhận ra mình hơi cuồng loạn quá, vội thu mình lại cho đúng mực.
Địch Quần nhấc bổng Đồng Tiểu Đồng lên, bắt đầu dạy cậu kỹ thuật phòng thân.
Sau khi luyện mấy động tác, Đồng Tiểu Đồng cảm thấy có gì đó không đúng: “Sao giống mấy chiêu phòng thân dành cho con gái thế này?”
Địch Quần thản nhiên đáp: “Đúng là phòng thân cho con gái đấy.”
Địch Quần đi vòng ra sau lưng Đồng Tiểu Đồng, chỉnh lại tư thế cho cậu, khiến mặt Đồng Tiểu Đồng đỏ bừng như lửa đốt.
Cậu nhỏ giọng than thở: “Tôi cũng muốn học mấy kỹ năng chiến đấu thật sự mà.”
Địch Quần ghé sát vào tai cậu nói: “Cái này thực tế hơn nhiều.”
Nói rồi thở ra hơi ấm phả vào tai Đồng Tiểu Đồng, khiến tai cậu ngứa ngáy, thân nhiệt liên tục tăng lên.
Địch Quần hỏi: “Sao, nóng rồi à?”
Đồng Tiểu Đồng lí nhí: “Không, không sao đâu.”
Vài ngày sau, Đồng Tiểu Đồng đến công ty trả lại chú chó tách trà cho khách, lại gặp Chương Hạo.
Khuôn mặt Chương Hạo bầm tím, sưng tấy lên trông rất đáng sợ, chẳng còn dáng vẻ tổng tài bá đạo gì nữa.
Nhìn thấy cậu, Chương Hạo lạnh lùng cười nhếch mép rồi quay người bỏ đi.
Đồng Tiểu Đồng ngơ ngác nhìn anh ta, trong đầu hiện lên một dấu hỏi rất lớn.
Thôi kệ đi, cậu cũng không hứng thú với tổng tài bá đạo, chẳng thèm quan tâm Chương Hạo đang nghĩ gì nữa.