Người đầu tiên phản ứng lại là Chương Hạo, anh ta cảm thấy mình bây giờ giống như kẻ ngoại tình bị bắt quả tang. Chương Hạo nhìn thấy Địch Quần thì cảm thấy mặt đau nhói, nhưng thua người không thua thế nên đành cứng cổ nói: "Anh cũng đến ăn à?"
Địch Quần không trả lời anh ta, ánh mắt đảo qua bàn tay Chương Hạo đang đặt trên vai Đổng Tiểu Đồng, khiến Chương Hạo lập tức cảm thấy mình như đã thành người tàn phế.
Anh ta rút tay về một cách tự nhiên, giả vờ ho một tiếng, đang định nói gì đó thì thấy Địch Quần đưa tay ra, mạnh bạo kéo Đổng Tiểu Đồng ra khỏi lòng anh ta. Vì giữa họ có chiếc ghế chắn ngang, Đổng Tiểu Đồng vô thức nhấc chân lên, khiến cả người cậu treo lơ lửng trên cánh tay Địch Quần.
Chương Hạo xịt keo.
Sắc mặt của Địch Quần dịu đi đôi chút nhờ hành động vô thức nhỏ của Đổng Tiểu Đồng. Sau khi đặt Đổng Tiểu Đồng xuống, anh nói: "Qua bên kia ngồi."
Đổng Tiểu Đồng nhìn theo hướng ánh mắt anh, thấy mấy người cao lớn, nhìn là biết là quân nhân đang ngồi ở đó, trong đó có một người mỉm cười với cậu.
Đổng Tiểu Đồng không quen họ, liền hỏi: "Tại sao vậy?"
Địch Quần cười lạnh: "Không muốn qua cũng được."
Đổng Tiểu Đồng thấy căng thẳng, vội vàng đi ngồi.
Vừa ngồi xuống, anh lính đã mỉm cười với cậu liền hỏi: "Cậu có phải là Đổng Tiểu Đồng không?"
Đổng Tiểu Đồng: "Phải, anh biết tôi sao?"
Anh lính cười đầy ẩn ý: "Bọn tôi đã biết cậu từ lâu rồi."
Bị bao quanh bởi những anh lính vừa cao vừa đẹp trai như vậy, Đổng Tiểu Đồng cảm thấy hơi khó thở, quay đầu tìm Địch Quần, nhưng phát hiện anh đã biến mất. Không chỉ Địch Quần không thấy đâu, Chương Hạo cũng đã biến mất.
Đổng Tiểu Đồng hơi lo lắng: "Địch Quần đâu rồi?!"
Anh lính đáp bừa: "Chắc đi vệ sinh, vừa bị tiểu gấp ấy mà."
Đổng Tiểu Đồng lắp bắp: "Anh ấy không làm gì Chương Hạo chứ?"
"Chương Hạo là ai? Là người vừa ôm cậu đó à?"
Đổng Tiểu Đồng ngượng ngùng nói: "Bọn tôi chỉ đùa thôi."
"Chỉ đùa thôi à." Anh lính nói, "Vậy cậu sợ gì? Địch Quần cũng chỉ đùa với anh ta thôi."
Đổng Tiểu Đồng: "..."
Đổng Tiểu Đồng đứng ngồi không yên, anh lính ngăn cậu đứng dậy đi tìm người, khuyên: "Nếu cậu tìm đến thì Chương Hạo đó mới thực sự tiêu đời. Hơn nữa, cậu bị người ta sàm sỡ, chồng cậu ra mặt giúp cậu mà cậu không vui à?"
Đổng Tiểu Đồng im thin thít, không biết mở lời thế nào.
Địch Quần trở lại một mình, Đổng Tiểu Đồng nhìn vết xám trên sống mũi anh với vẻ lo sợ.
"Đi thôi, bữa này tôi trả." Anh ném thẻ lên bàn rồi kéo Đổng Tiểu Đồng đi.
Đổng Tiểu Đồng nhìn quanh, không thấy Chương Hạo đâu, không khỏi run lên.
Địch Quần: "Lạnh à?"
Đổng Tiểu Đồng lắc đầu, ngoan ngoãn nép trong lòng Địch Quần, chớp mắt nhìn anh.
Địch Quần mỉm cười, đặt cậu vào ghế phụ lái, cài dây an toàn, rồi lái xe về nhà.
Xe vào gara, Đổng Tiểu Đồng tháo dây an toàn định xuống xe, nhưng khi mở cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa.
Đổng Tiểu Đồng nhắc Địch Quần: "Anh mở cửa đi."
Địch Quần quay người nhìn cậu: "Suốt đường đi, không có gì muốn nói với tôi sao?"
Đổng Tiểu Đồng co người lại: "Có, có chứ."
Địch Quần nhìn cậu.
"Tôi nín cả đường rồi, anh bảo tôi nói mà."
"Nói đi."
Đổng Tiểu Đồng run rẩy chỉ vào sống mũi anh: "Chỗ này, chỗ này dính bụi rồi."
Địch Quần: "..."
Địch Quần nghiêng người qua, một tay chống vào lưng ghế, tay kia nâng mặt Đổng Tiểu Đồng lên, nói: "Đổng Tiểu Đồng, em thích anh."
Ánh mắt anh sâu thẳm, trong mắt chỉ có hình ảnh phản chiếu của Đổng Tiểu Đồng.
Đổng Tiểu Đồng như bị thiếu oxi lên não, cả người đờ ra, yếu ớt phản đối: "Sao anh lại thế, anh đang ăn gian đấy."
"Sai rồi." Địch Quần nói, "Lặp lại lời tôi, em thích anh."
Đổng Tiểu Đồng: "Em thích anh."
"Đúng vậy." Địch Quần hôn nhẹ lên môi cậu để khích lệ, "Anh cũng thích em."
Não Đổng Tiểu Đồng lập tức đơ luôn.
Địch Quần cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi cậu, hôn lên mặt cậu, vuốt ve cơ thể cậu. Đổng Tiểu Đồng mềm cả người, mặc Địch Quần muốn làm gì thì làm.
"Đây là phần thưởng." Địch Quần véo má Đổng Tiểu Đồng, "Tiếp theo là hình phạt."
Đổng Tiểu Đồng ngơ ngác một lúc, rồi chợt tỉnh táo: "Hình phạt gì... hình phạt gì? Em đâu có làm gì, em không muốn bị phạt."
Địch Quần lạnh lùng nói: "Vậy sao? Thế hôm nay tại sao em lại ăn cơm với Chương Hạo?"
"Anh hiểu lầm rồi." Đổng Tiểu Đồng vội vàng kể ra chuyện đi ăn với A Nhân và Tiểu Mỹ nhưng tình cờ gặp Chương Hạo. Cậu vừa nói vừa chống cự bàn tay "trừng phạt" của Địch Quần, không biết không hay quần áo đã bị lột sạch.
Địch Quần: "Chỉ là phối hợp diễn kịch với anh ta mà đã ôm nhau rồi à?"
Đổng Tiểu Đồng: "Đâu có ôm nhau! Chỉ là hơi ôm một chút thôi mà."
Đổng Tiểu Đồng rất ấm ức: "Vả lại trước đây anh cũng chưa từng nói... nói là thích em."
Địch Quần nhéo vào điểm trước ngực anh ta và nói: "Anh thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?"
Đồng Tiểu Đồng xấu hổ đáp: "Đừng ở đây."
Địch Quần: "Đã dán phim rồi, bên ngoài không nhìn thấy được đâu."
Đồng Tiểu Đồng chẳng hề cảm thấy được an ủi, cậu đã bị cởi hết quần áo, trong khi Địch Quần vẫn còn mặc chỉnh tề. Địch Quần ôm cả người cậu vào lòng và nói: "Anh che cho em rồi, đừng chuyển chủ đề."
Đồng Tiểu Đồng ngồi phịch xuống đầu gối của Địch Quần, qua lớp vải mỏng, dễ dàng cảm nhận được một vật thể to lớn đang nhô lên. Đồng Tiểu Đồng sợ hãi nói: "Anh thả em ra."
Địch Quần: "Đây là bằng chứng cho thấy anh thích em đấy, em không thích sao?"
Đồng Tiểu Đồng sợ đến run rẩy, nhưng nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn đã mềm nhũn như một vũng nước, thầm mong Địch Quần trừng phạt mình ngay lúc này.
Địch Quần liếm vành tai cậu: "Đi ăn cơm với alpha khác, lại còn không chịu thành thật, anh phải trừng phạt em thôi." Vừa nói, anh vừa đưa tay xuống dưới.
Đồng Tiểu Đồng khóc thút thít: "Không được, chúng ta không thể làm vậy."
Địch Quần nhẹ nhàng đẩy ngón tay cái vào, nhìn Đồng Tiểu Đồng co giật, khóe mắt rơm rớm nước mắt, hỏi: "Không thể làm gì?"
Đồng Tiểu Đồng: "Anh là alpha, em là beta, làm sao chúng ta có thể bên nhau?"
Địch Quần: "Tại sao không thể?"
"Anh sẽ gặp được omega định mệnh của mình mà."
Sắc mặt Địch Quần trầm xuống, thô bạo đẩy ngón trỏ vào, sau khi mở rộng qua loa, anh kéo khóa quần xuống. Đồng Tiểu Đồng sững người, ban đầu chỉ có ba phần tủi thânđể làm nũng, giờ thành mười phần tủi thân thật sự. Cậu vùng vẫy, nhưng sức lực của beta làm sao có thể địch lại alpha? Chưa kịp phản kháng, cậu đã bị xâm chiếm.
Tám giờ sáng ngày hôm sao, A Nhân gọi điện đến: "Sếp không sao chứ, hôm nay không thấy anh đến cửa hàng."
Đồng Tiểu Đồng khàn giọng, thều thào: "Không sao."
A Nhân giật mình: "Anh… anh bị thương à?"
Đồng Tiểu Đồng nằm sấp trên giường nói: "Cậu giúp tôi trông một ngày, hôm nay tôi không đến cửa hàng đâu."
A Nhân: "Được ạ."
Hai người im lặng một lúc.
Đồng Tiểu Đồng nghe không nổi nữa: "Muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
A Nhân lập tức nói: "Hôm qua tôi thấy anh đi với alpha đó. Sếp giỏi thật, tay trái một alpha, tay phải một alpha."
"Bậy." Đồng Tiểu Đồng phản bác, "Tôi không quen Chương Hạo đó."
A Nhân hiểu ý: "Vậy alpha đến sau đó anh quen phải không?"
Đồng Tiểu Đồng phấn chấn tinh thần, đắc ý tuyên bố: "Tối qua anh ấy đã trở thành bạn trai tôi rồi hahaha."
A Nhân sắc sảo: "Vậy nên giọng anh mới khàn như thế?"
Đồng Tiểu Đồng không trả lời.
A Nhân: "Sướng không?"
Đồng Tiểu Đồng: "Sướng! Đặc biệt to, đặc biệt lâu! Tôi còn phải giả vờ không muốn nữa, mệt chết tôi."
"..." A Nhân nói, "Cuối cùng vẫn tìm một alpha... Thôi, anh tự lo lấy đi."
Đồng Tiểu Đồng im lặng một lúc.
A Nhân nhận ra mình nói sai, liền chuyển chủ đề, hai người nói chuyện thêm một lúc rồi cúp điện thoại.
Vừa đặt điện thoại xuống và lăn một vòng trên giường, Đồng Tiểu Đồng đã thấy Địch Quần đứng ở cửa, giật bắn người. Anh không nghe thấy rồi chứ? Những điều về rất sướng, rất to, rất lâu...
Địch Quần ý vị sâu xa: "Đã được chỉ giáo."
Đồng Tiểu Đồng ngơ ngác không hiểu gì.
Địch Quần: "Sau này em có thể tiếp tục giả vờ không muốn, anh cũng có thể giả vờ không biết."
Đồng Tiểu Đồng trùm chăn giả chết.
Địch Quần ném thứ trong tay xuống bên cạnh cậu.
Đồng Tiểu Đồng ẩn trong chăn một lúc lâu, cảm thấy bên ngoài không động tĩnh, mới thò đầu ra nhìn, Địch Quần không biết đã đi đâu, bên cạnh gối có một báo cáo dày cộp. Cậu tò mò nhặt lên xem, trên trang bìa ghi rõ: "Kết quả kiểm tra khả năng kháng pheromone omega của Thượng úy Địch Quần"
Đồng Tiểu Đồng rón rén đi ra ngoài, Elizabeth nhìn thấy cậu, vui vẻ chạy lại nhảy vào người cậu. Đồng Tiểu Đồng đang eo đau chân mỏi, bị đẩy ngã ngay lập tức.
"!" Đồng Tiểu Đồng bị đau mông đến phát khóc.
Địch Quần nghe thấy động tĩnh nói: "Elizabeth, tránh xa ba của con ra.”
"Gâu." Elizabeth không vui.
Đồng Tiểu Đồng nhét cho nó viên thịt bò để an ủi, rồi khập khiễng đi vào nơi phát ra âm thanh - nhà bếp.
"Thơm quá."
Địch Quần liếc nhìn cậu: "Em ăn cháo không?”
Đồng Tiểu Đồng gật đầu.
Địch Quần cầm muôi, mở vung nồi, khuấy cháo, căn bếp lập tức tràn ngập hương thơm ấm áp.
Đồng Tiểu Đồng nhìn bóng lưng bận rộn của anh, hít hít mũi, đi tới ôm lấy eo anh.
"Em đã nhìn thấy rồi," Đồng Tiểu Đồng nói, "Quân nhân các anh còn phải huấn luyện kháng pheromone omega à?"
Địch Quần đang thái hành với "vật trang trí" lớn bám trên lưng, không quay đầu lại đáp: "Ừ, thành tích của anh trong dự án này luôn đứng đầu toàn quân."
Đồng Tiểu Đồng xúc động nói: "Anh tốt quá."
Địch Quần: "Có lần thực hiện nhiệm vụ cứu người, tưởng là beta, ai ngờ giữa đường phát tình, mấy alpha trong đội đều bị kích thích phát tình, đánh nhau ngay tại chỗ."
Đồng Tiểu Đồng: "Rồi sao nữa?"
Địch Quần: "Anh đánh cho họ bất tỉnh hết, một mình cõng năm người trở về, đi hơn hai mươi dặm, về đến nơi thì nôn luôn."
Đồng Tiểu Đồng vừa ngưỡng mộ sức mạnh của anh, vừa băn khoăn: "Anh không bị omega ảnh hưởng chút nào sao?"
"Có ảnh hưởng một chút, nhưng lúc đó nghĩ, nếu chết ở đây thì sau này lấy vợ thế nào?" Địch Quần quay người lại, cúi đầu nhìn anh nói, "Em tin anh không?"
Đồng Tiểu Đồng ôm chặt anh, mắt rưng rưng: "Địch Quần, anh tốt quá."
Địch Quần gõ đầu anh: "Gọi anh là gì?"
Đồng Tiểu Đồng vùi mặt vào ngực anh, ngoan ngoãn nói: "Ông xã."
Elizabeth đi tới, ngồi bên chân hai ông bố của mình, gãi gãi đầu: "Gâu."