Đồng Tiểu Đồng là một beta, mở một cửa hàng chăm sóc thú cưng, chuyên giúp khách hàng chăm sóc thú cưng khi họ bận rộn. Cậu có ngoại hình đoan chính, làm việc cẩn thận, khách hàng đều yên tâm gửi thú cưng ở chỗ cậu.
Tiếng tăm của cửa hàng chăm sóc thú cưng dần lan xa, công việc kinh doanh cũng đi vào quỹ đạo ổn định, Đồng Tiểu Đồng mừng rỡ, nhưng vẫn có một chút tiếc nuối.
Mùa xuân đến, mèo nào cũng động dục, vậy bao giờ cậu mới tìm được một người bạn trai cao ráo đẹp trai đây?
Người cao ráo đẹp trai ấy cuối cùng cũng xuất hiện.
Anh nuôi một con husky, công việc bận rộn, cứ dăm ba hôm lại phải đi công tác, mỗi lần đi là lại gửi con husky ở tiệm của cậu.
Vì vị khách này thường xuyên đến tiệm, trái tim vốn đã rộn ràng của Đồng Tiểu Đồng lại càng nhảy nhót như hươu con vui mừng.
Nhân cơ hội trò chuyện về thú cưng, Đồng Tiểu Đồng đã khéo léo hỏi được tên của người đàn ông cao ráo đẹp trai ấy.
Địch Quần.
Tiện thể cũng biết được tên của con husky, nó tên là Elizabeth.
Đúng là chó của nam thần có khác, nghe cái tên đã thấy là nữ hoàng giới cún rồi.
"Cậu nói xem, có phải anh ấy đang thầm thích tôi không?" Đồng Tiểu Đồng phân tích một cách lý trí, "Ai lại cứ dăm bữa nửa tháng là đi công tác chứ? Rõ ràng là trúng tiếng sét ái tình với nhan sắc của tôi rồi."
Nhân viên A Nhân: "Đừng nói như thể anh có cái thứ đó vậy."
Đồng Tiểu Đồng: "Tháng này cắt một nửa tiền thưởng của cậu."
A Nhân nghiêm túc nói: "Nghe tôi nói đã, sao anh có thể dùng từ ngữ nông cạn như ‘nhan sắc’ để miêu tả bản thân chứ? ‘Nhan sắc’ là từ dùng cho người thường, còn anh, ông chủ cửa hàng, đã vượt qua cả người phàm trần rồi."
Đồng Tiểu Đồng thắc mắc: “Vậy ý cậu là tôi là hậu duệ của Nữ Oa à?”
A Nhân: “Tất nhiên rồi, khác hẳn đám người đất nặn bằng bùn kia, nếu không thì sao lại hoàn toàn không có mùi gì chứ?”
Đồng Tiểu Đồng im lặng.
Cậu là một beta không có pheromone.
Địch Quần là alpha, mà alpha thì lúc nào cũng ghép đôi với omega, kiểu người tỏa ra đủ loại mùi hương mê hoặc.
A Nhân nói: “Ông chủ à, beta với alpha thì chẳng có tương lai đâu, anh nên nghĩ thoáng một chút.”
Đồng Tiểu Đồng cảm động gật đầu: “Vậy tháng này cậu không có thưởng.”
“…” A Nhân đau đớn kêu lên: “Tôi cũng chỉ vì tốt cho anh thôi mà, ông chủ à!”
Đồng Tiểu Đồng cũng đau đớn không kém: “Tôi cũng vì tốt cho cậu thôi! Mỗi lần phát thưởng xong là cậu lại đi ăn chơi, cẩn thận chơi mãi thành thói quen, khó mà quay đầu được đấy!”
A Nhân giận dữ và kinh ngạc: “Anh anh anh anh…”
Đồng Tiểu Đồng vô tội đáp: “Đây là lời khuyên của một người trưởng thành dành cho cậu, với tư cách là ông chủ.”
A Nhân căng thẳng hỏi: “Anh không kể bậy với Tiểu Mỹ đấy chứ? Tôi chỉ đi bar uống vài ly lúc rảnh rỗi thôi mà!” rồi vội vàng biện minh.
Đồng Tiểu Đồng cười hí hửng: “Ồ, chỉ là uống vài ly thôi à? Quán bar có nhiều omega không nhỉ?”
A Nhân: “Làm gì có omega nào đi bar chứ!”
Đồng Tiểu Đồng: “Quan sát kỹ đấy.”
A Nhân sực tỉnh: “Khoan đã, sao anh biết tôi đi bar?”
Đồng Tiểu Đồng: “Tôi có con mắt thứ ba mà.”
A Nhân: “Thật không đấy? Để tôi xem mắt thứ ba của anh ở đâu nào.”
A Nhân nhào tới, túm lấy Đồng Tiểu Đồng và cù vào eo cậu. Eo là vùng cấm của Đồng Tiểu Đồng, lập tức cậu hét toáng lên.
A Nhân cười hề hề, xoa tay đầy đắc ý, đang định tiếp tục thì bỗng bị ai đó nhấc bổng lên.
Vị khách cao ráo đẹp trai cau mày, trừng mắt nhìn A Nhân một cái, rồi đỡ Đồng Tiểu Đồng đang ôm bụng cười lăn lộn dưới đất dậy.
Mặt Đồng Tiểu Đồng vẫn còn ửng đỏ, chưa kịp hạ nhiệt thì máu lại dồn lên lần nữa.
“Anh Địch, anh tới đón Elizabeth à?” Đồng Tiểu Đồng hỏi.
Địch Quần đáp: “Không, chỉ đến xem nó một chút, lát nữa đi ngay.”
“Vậy mời anh theo tôi.” Đồng Tiểu Đồng lén xoa mặt, cố làm cho mặt bớt nóng.
Trước khi rời đi cùng Đồng Tiểu Đồng, Địch Quần liếc nhìn A Nhân một cái.
Chân A Nhân lập tức mềm nhũn.
Khoảnh khắc đó, pheromone của alpha như luồng khí lạnh áp xuống, khiến cậu ta gần như không thở nổi.
Địch Quần lại đi công tác.
Nửa tháng không thấy bóng dáng anh đẹp trai đâu, Đồng Tiểu Đồng cảm thấy cực kỳ trống vắng.
“Tối nay đi bar chơi đi,” Đồng Tiểu Đồng đề nghị với A Nhân.
A Nhân nghiêm mặt: “Tôi là kiểu người thích ra ngoài chơi sao?”
Đồng Tiểu Đồng: “Ông chủ mời.”
A Nhân lập tức đổi giọng: “Thế thì tất nhiên rồi. Đi thôi đi thôi!”
Bar có không ít người đến săn tình một đêm, phần lớn cũng chỉ là vui chơi chóng vánh.
Đồng Tiểu Đồng và A Nhân ngồi ở góc, nhấp từng ngụm rượu.
A Nhân khinh thường: “Thứ này mà cũng gọi là rượu à?”
Đồng Tiểu Đồng nhăn nhó: “Thế nên tôi mới nói, rượu thì có gì ngon đâu chứ!”
A Nhân là một con nghiện rượu, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều đổ hết vào rượu chè. Vì chuyện này, Tiểu Mỹ từng đuổi tận đến tiệm để dằn mặt.
A Nhân lắc lắc ly rượu màu vàng óng, ợ ra một tiếng: “Ông chủ, anh vẫn còn trẻ mà.”
Đồng Tiểu Đồng đấm cho cậu ta một cái rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, một người đàn ông lảo đảo lao vào, ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Cả nhà vệ sinh lập tức tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc.
Cùng lúc đó, một luồng pheromone lạnh lẽo đặc trưng của alpha cũng lan ra.
Đồng Tiểu Đồng bịt mũi, vội vã định rời đi thì bị người kia ôm chặt lấy eo: “Đừng đi, đừng rời bỏ tôi…”
Đồng Tiểu Đồng nhức đầu nhìn cái “phụ kiện chân” đang dính lấy mình, quay sang ra lệnh cho A Nhân: “Mau kéo anh ta ra đi!”
Mắt A Nhân lờ đờ: “Anh… anh nói gì cơ?”
Đồng Tiểu Đồng bình tĩnh nói: “Không qua giúp thì tự trả tiền rượu đó.”
A Nhân lập tức rùng mình, tỉnh táo hẳn, lao lên, hì hục kéo người đàn ông ra.
Một lúc sau.
A Nhân mệt đến mức thở hồng hộc, ngồi bệt xuống đất: “Ông chủ, tôi làm hết sức rồi…”
So với một alpha trưởng thành, sức của beta đúng là quá yếu.
Hai người vật lộn hồi lâu mà vẫn không thể gỡ được “miếng kẹo cao su siêu dính” này.
Bất đắc dĩ, Đồng Tiểu Đồng đành phải kéo người đàn ông về nhà. Để bù lại tổn thất, cậu móc ví người kia, lấy thẻ tín dụng ra trả tiền.
Sáng hôm sau.
Chương Hạo tỉnh dậy sau cơn say, đầu đau như búa bổ, vừa cử động đã nhận ra trong ngực mình đang ôm một người đàn ông.
Anh lập tức tỉnh táo hẳn, buông tay ra, nhanh chóng lùi ra xa.
Đồng Tiểu Đồng bị động tĩnh của anh ta làm tỉnh giấc, mắt còn chưa thèm mở, bực bội nói:
“Dậy rồi thì về đâu thì về, tiền ngủ nhờ tôi đã trừ vào thẻ của anh rồi, ra khỏi nhà nhớ khóa cửa.”
Nói xong thì lăn ra ngủ tiếp.
Dù là ai đi nữa, chăm một tên say rượu cả đêm thì cũng chẳng thể giữ nổi tính nết tốt.
Chương Hạo cau mày đầy chán ghét, đứng dậy đi nhặt quần áo, nhưng phát hiện quần áo đã bị vứt nhăn nhúm dưới đất, bốc mùi hôi kinh khủng.
Chương Hạo gắt lên: “Này, thế này thì mặc kiểu gì?”
Đồng Tiểu Đồng chẳng mảy may, vẫn gáy khò khò khò.
Chương Hạo kéo cậu dậy, lay mạnh.
Đồng Tiểu Đồng phát điên, giơ tay tát cho một cái.
Chương Hạo ôm mặt, không thể tin nổi: “Cậu dám đánh tôi?”
Đồng Tiểu Đồng mơ màng mở mắt: “Anh là ai vậy?”
Chương Hạo cười khẩy: “Tiền ngủ qua đêm cũng lấy thẳng tay thế mà còn hỏi tôi là ai?”
Chuông cửa vang lên.
Đồng Tiểu Đồng ngáp dài đi ra mở cửa, Chương Hạo lẽo đẽo theo sau.
Chương Hạo vừa đi vừa nói: “Giặt khô quần áo cho tôi đi. Người như cậu, chắc giỏi chăm sóc người khác lắm nhỉ?”
Đồng Tiểu Đồng mù mờ: “Quần áo anh liên quan gì tới tôi? Đừng có lắm lời, mau cút cho khuất mắt tôi.:”