Có lẽ có người đã sớm đoán được lần tỉ thí này sẽ là một màn nghiền ép, nhưng đó là Phương Kiệt Nhân nghiền ép Nguyệt Xuất Vân. Ai ngờ một khúc “Phong hoa tuyết nguyệt” bỗng nhiên vang lên, lại khiến Phương Kiệt Nhân thua thảm hại.
Đối với những người hâm mộ Phương Kiệt Nhân mà nói, việc tốt duy nhất Nguyệt Xuất Vân làm là sau khi thắng cuộc thi không lấy đi tài sản của Phương Kiệt Nhân như đã hứa, mà chỉ muốn hắn tìm giúp một cây sáo ngọc tốt nhất ở kinh thành. Hiển nhiên, một cây sáo ngọc không phải là chuyện khó khăn gì đối với Phương Kiệt Nhân.
Tuy nhiên, hầu như tất cả mọi người đều không để ý đến chuyện này. Giờ phút này, tin tức cầm kỹ của Nguyệt Xuất Vân ở Vân Châu đã thắng Phương Kiệt Nhân đã lan truyền khắp Tiểu Thạch Trấn. Bất luận là người bán hàng rong hay nha dịch phụ trách tiếp đón nhạc sư, khi nhìn thấy Nguyệt Xuất Vân, không ai là không nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tôn kính. Uy tín của Phương Kiệt Nhân bốn năm trước, có lẽ chính là những gì Nguyệt Xuất Vân sẽ có được sau rằm tháng tám. Nguyệt Xuất Vân bây giờ dễ dàng thắng Phương Kiệt Nhân như vậy, nói không chừng thân phận tương lai của hắn còn cao hơn Phương Kiệt Nhân.
Nhưng đó đều là suy nghĩ của người khác. Đối với Diệp Tiểu Tiểu mà nói, thắng Phương Kiệt Nhân thì thế nào? Coi bạc triệu gia tài là phù vân, quay đầu lại chỉ cầu một cây sáo ngọc tốt nhất. Tìm vật vì ai, không ai rõ ràng hơn nàng.
Đêm đó, một khúc “Phong tranh ngộ” khiến Diệp Tiểu Tiểu giận dữ mà đưa cây sáo ngọc ra, sau đó thiếu niên lấy cây đàn Hàn Hương Phong Mộc cầm để xin lỗi. Nhưng khi đó nàng đã từ chối. Dù vậy, thiếu niên vẫn cố chấp cho rằng mình đã thất lễ trước, cũng như ánh mắt trong suốt và chân thành của hắn khi đưa cây đàn ngày đó.
“Nguyệt công tử, có lẽ Tiểu Tiểu thực sự không nên để ngươi rơi vào vũng nước đục ở Kinh Thành. Nếu gặp nguy hiểm, Tiểu Tiểu nhất định sẽ bảo đảm ngươi bình an rời khỏi Kinh Thành...”
Lời thở than dưới ánh trăng, vừa kiên định vừa bi ai, chỉ là đêm đã khuya, sẽ không có người thứ hai nghe thấy.
Trăng chìm sao lặn, nhưng trong phòng của Nguyệt Xuất Vân vẫn còn ánh nến lờ mờ. Mở cửa sổ, màn đêm đen bên ngoài dường như muốn nuốt chửng ánh nến còn sót lại trong phòng. Nhưng cho dù như vậy, Nguyệt Xuất Vân vẫn yên tĩnh nghiêng người ngồi trước cửa sổ, tay trái nhẹ nhàng buông thõng, tay phải đặt trên bàn, như đang trầm tư, lại vừa giống như có chút thất thần.
“Ánh đèn hoa, tiếng trống điểm canh, đêm nay vô tình, nhưng lại khiến người ta không nhịn được mà mê muội trong đó. Giang hồ cũng như thế, rõ ràng cả ngày nơm nớp lo sợ, nhưng cảm giác nguy hiểm khi bước đi trên mũi đao này lại càng khiến người ta mê đắm. Nhàn gõ quân cờ xem bụi trần, ta rõ ràng không phải người trong giang hồ, bây giờ lại còn giống một người trong giang hồ hơn rất nhiều người khác.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play