Tuy nói cho đến ngày nay điều Nguyệt Xuất Vân tự phụ không phải kiếm ý Thuấn Nhất Kiếm Lưu, nhưng điều này không hề đại biểu Nguyệt Xuất Vân đã vứt bỏ Thuấn Nhất Kiếm Lưu, mà là đem nó dung nhập vào Kiếm đạo của mình. Hơn nữa, Thuấn Nhất Kiếm Lưu tuy là thứ Nguyệt Xuất Vân lĩnh ngộ được từ rất sớm, nhưng để thật sự tu luyện được nó, không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Nếu không thì với thời gian Linh Nguyệt ở bên cạnh Khuynh Thành lâu như vậy, ít nhất cũng có thể thi triển được kiếm ý Thuấn Nhất Kiếm Lưu. Nhưng Linh Nguyệt mặc dù gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng bây giờ vẫn như cũ không cách nào lĩnh hội được kiếm ý Thuấn Nhất Kiếm Lưu, tự nhiên không phải là bởi vì tư chất của Linh Nguyệt không đủ.
Tôn Phi Lượng là một thiên tài, ít nhất đối với kiếm đạo mà nói tuyệt đối thuộc về thiên tài.
Điều quan trọng hơn là, ngay khoảnh khắc Tôn Phi Lượng xuất kiếm, Nguyệt Xuất Vân đã thấy rõ chỗ mạnh nhất của đồ đệ nhà mình, không phải kiếm pháp, mà là tâm cảnh.
Đối diện là cao thủ, điều này không cần nghi ngờ, nhưng Tôn Phi Lượng biết rõ điểm này, lúc xuất kiếm thế kiếm lại không hề có một tia lùi bước. Vừa ra tay đã là Thuấn Nhất Kiếm Lưu, dù là đối thủ có thực lực trên mình, cũng sẽ dùng phương thức nguy hiểm nhất là cận thân để ý đồ áp chế.
Kiếm rất nhanh, nhưng cũng rất vững, đồng dạng, nội tâm của Tôn Phi Lượng cũng là không có chút rung động nào. Một kiếm đã ra, trong lòng đã không còn khái niệm cao thủ, suy nghĩ duy nhất là thủ thắng. Một kiếm này là vì thủ thắng mà đi, trong lòng tự nhiên lại không có nửa điểm tạp niệm.
Cho nên đây là một kiếm thuần túy nhất của Tôn Phi Lượng giờ phút này, cũng là một kiếm mạnh nhất mà hắn có thể thi triển ra trong tình huống không sử dụng võ công của Thất Tú.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT