Mỗi lần ra kiếm trong quá khứ, Tôn Phi Lượng đều cảm thấy thanh kiếm trong tay mình dường như có vấn đề ở đâu đó. Cho dù kiếm pháp đã sớm thuộc nằm lòng, nhưng mỗi một chiêu mỗi một thức xuất ra, đều khiến Tôn Phi Lượng cảm thấy một kiếm này của mình còn có chỗ trống để tăng tiến.
Đây là một ngưỡng cửa, nếu có thể minh ngộ, kiếm pháp nhất định có thể tiến bộ vượt bậc.
Tôn Phi Lượng vốn cho rằng mình phải chờ rất lâu mới có thể chạm tới huyền bí của ngưỡng cửa này, nhưng khi hắn ra kiếm lúc này, mặc dù trong lòng sớm đã không có nửa điểm suy nghĩ, nhưng cảm giác lúc ra kiếm lại khiến nội tâm hắn không khỏi bùng cháy.
Cái suy nghĩ phải tiến thêm một bước kia, đã hoàn toàn biến mất!
Mặc dù là tùy ý ra một kiếm, nhưng có thể xác định, một kiếm này đã sớm trở thành kiếm pháp của chính Tôn Phi Lượng.
Kiếm đạo một đường, kiếm ý tuy là thượng tôn, nhưng người sinh ra kiếm ý, chung quy cũng vì kiếm tâm. Tâm muốn hiểu, kiếm đạo thông suốt. Cho dù không hiểu kiếm ý, không hiểu chiêu kiếm, kiếm thế ra tay vẫn liên tục không ngừng. Chính như nước vô hình, kiếm vốn tùy tâm. Tâm nếu không có sơ hở, thì kiếm thế tất sẽ không có sơ hở.
Khuynh Thành chỉ điểm người khác từ trước tới nay sẽ không nói quá nhiều, cho nên mỗi một câu Khuynh Thành chỉ điểm mình Tôn Phi Lượng đều nhớ. Mới ra kiếm, trong đầu Tôn Phi Lượng liền chậm rãi vang vọng lại những lời Khuynh Thành đã từng nói. Ngày xưa hắn cũng không minh bạch Khuynh Thành chỉ điểm rốt cuộc cần cố gắng như thế nào mới có thể làm được, nhưng bây giờ, hắn đã triệt để minh bạch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT